๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


trái tim em thuộc về anhXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Aug 06, 2011 10:12 pm
trái tim em thuộc về anh Bgavatar_06
trái tim em thuộc về anh Bgavatar_01trái tim em thuộc về anh Bgavatar_02_newstrái tim em thuộc về anh Bgavatar_03
trái tim em thuộc về anh Bgavatar_04_newboy_police_cptrái tim em thuộc về anh Bgavatar_06_news
trái tim em thuộc về anh Bgavatar_07trái tim em thuộc về anh Bgavatar_08_newstrái tim em thuộc về anh Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

trái tim em thuộc về anh Vide

Bài gửiTiêu đề: trái tim em thuộc về anh


Buổi sáng, trời se lạnh , khoác thêm một chiếc áo khoác, xách ba lô, gọi vọng vào nhà:
_ Mẹ ơi nhanh lên , không là bị trễ xe đó.
Bà mẹ lật đật chạy ra, ôm ba lô , ngồi sau xe, cô cầm tay lái, chiếc xe máy chầm chậm đi trong sương sớm. Tiếng bố cô gọi với còn vang theo tiếng máy nổ: "_ Vào trong nhớ học cho tốt, nhớ liên lạc thường xuyên về cho tao nghe chưa?". Cô im lặng, khóe mắt cay cay...

Đáp xe xuống bên đường, chỗ ngã ba này là bãi đón khách ưa thích của mấy bác tài, bà mẹ cầm tay cô, bịn rịn dặn dò, cô xúc động ngẩng mặt lên nhìn bầng quơ xung quanh để nước mắt không chảy ra. Cô phát hiện bên kia đường, một bà mẹ khác đang vuốt vuốt vai áo cậu con trai lớn tuổi của mình,như là trong mắt bà mẹ cậu ta mới là cậu bé lên mười vậy. Hình như càng phủi bụi càng nhiều, bà mẹ ra sức đập đập tay lên áo cậu con trai yêu quý, như thể câu ta mới nghịch dại chui từ chiếc xe tải đầy cát ra. Và có lẽ bà ta đang nói rất nhiều, cô lơ mơ ghép tiếng mẹ mình lồng vào hình ảnh bà mẹ bên kia và bất giác mỉm cười, thấy sao mà ngồ ngộ thế . Cô gái bùi ngùi nhìn bàn tay ấm mùi rơm bếp của mẹ, bà mẹ nào cũng giống bà mẹ nào, dù đứa con có đi mấy ngày, mấy tháng bà cũng thể hiện như nó sẽ đi mấy năm, bà sẽ cố gắng nhìn soi con như để thu hết mọi đặc điểm của nó vào trong bộ nhớ.

Cậu con trai bên kia đường cũng ngó lơ đãng, cậu ta phát hiện ra , có một cô gái đứng bên kia đang nhìn chằm chằm vào mẹ con mình, thái độ nửa cười cợt nửa châm biếm. Anh luống cuống giằng khỏi tay bà mẹ, lúc này bà mẹ đang mân mê cổ áo của anh, tìm những hạt bụi còn sót lại. Cô lại khẽ bật cười, tay che miệng, người gập xuống, chừng đó đủ để cậu con trai đỏ mặt vì xấu hổ.

Anh ta nghĩ trong bụng: " Không biết cô ta nghĩ gì thế không biết, có khi nào cô ta nghĩ mẹ mình là bồ của anh đây không nhỉ, haizz... đúng là đồ con gái mà lòng dạ ...Trư Bát Giới ...". Nghĩ thế, anh quay lại ôm lấy cổ mẹ, lắc lắc nũng nịu khiến bà mẹ loạng choạng hết hồn vì tưởng thần kinh thằng con không ổn định, chưa bao giờ thấy thằng bé có biểu hiện thân mật như thế. Bà mẹ ngẩng mặ nhìn con, ánh mắt anh vẫn hướng về phía cô gái bên kia.

Hai bà mẹ, sau một hồi độc thoại, cảm thấy yên tâm và lần lượt ra về. Cô con gái chia tay mẹ xong, tiếp tục quan sát chàng trai. Anh ta giờ đứng dựa lưng vào cột điện , gõ gõ mũi giày xuống nền đất trống, bên cạnh anh ta là chiếc vali hành lý màu đen, chốc chốc anh ta lại ngoảnh đầu nhìn phía đầu đường xem xe đã tới chưa, và không quên liếc xéo sang người đối diện kì quặc bên kia. Anh lại ngấm ngầm nguyền rủa cô: "_ Ghét nhất là những suy nghĩ biến thái như cô ta, chắc cô em đang nghĩ anh đây là cỏ non đi ve vãn bà già rùi chứ gì?".Tuy vậy, nhưng ánh mắt cô như ở trên cao giáng xuống, khiến anh trong chốc lát tay chân trở nên luống cuống, anh cố lấy lại bình tĩnh bằng cách nhìn trả lại, nhìn chằm chằm và không chớp mắt, anh mỉm cười vì thấy cũng có chút thú vị .

Cô gái đang phân tích những hành động của chàng trai, thấy hắn từ thế bị động phòng thủ chuyển sang tấn công thì giật mình, đỏ mặt, lúng túng.
Xe vào Sài Gòn đã đến Cầu Già, cách cô không xa, như có phản xạ cô đưa tay vẫy vẫy.

Chiếc xe đổ xịch bên cạnh cô, cô nhìn bên kia đường, chàng trai vẫn đang chờ xe ra để ra Bắc đứng ngây người nhìn cô, cô hoang mang bởi cảm giác hụt hẫng , luyến tiếc vừa le lói trong người.
Anh chàng lơ xe nhìn cô cười hỏi đi đâu, không thèm nghe trả lời anh ta nhanh chóng dọn hành lý của cô lên xe. Bỗng tay chân của cô đông cứng, không nhúc nhích được khi thấy chàng trai bên kia đang băng qua đường tiến về phía cô, cô bất ngờ bị kéo quay người lại, hai bàn tay rắn rỏi của anh đã đặt lên hai má của cô, hắn giữ chặt lấy khuôn mặt cô, đặt môi hắn lên đôi môi mềm mại của cô, nhất thời, hai má cô nóng hổi, mọi thứ trong đầu như bị một tia sét xoẹt ngang, bay loạn xạ, để lại di chứng là tiếng nổ lung bùng khiến cô mất hết lý trí.

Cô nghẹt thở, cố nắm lấy thân áo anh ta để không bị ngã khụy xuống. Hơi ấm từ con người anh, hơi ấm từ đôi môi anh, tất cả bao lấy thân người cô khiến mọi giác quan tê dại. Nhưng trong nụ hôn mộng mị cô nghe giọng gắt gỏng của bác tài:
"_ Rốt cuộc anh chị có đi xe không thì bảo? Còn định đóng phim đến bao giờ hả?"
Sau tiếng gắt gỏng là một đôi tay rắn rỏi của anh ta đẩy cô quay lại xe, đẩy cô lên xe, cô quay người lại, bắt gặp nụ cười của hắn, cô định bước xuống lại gần giữ lấy nụ cười mê hoặc ấy nhưng xe đã chạy, cửa xe tự động đóng lại. Đầu óc trống rỗng, ngơ ngác đối diện với những ánh nhìn của mấy hành khách trên xe, nhưng tâm trí của cô giờ không thể để tâm vào những cái nhìn soi mói ấy, trong lòng cô chỉ tồn tại hình ảnh một người đàn ông cao ráo, thân hình khỏe mạnh, băng qua đường và ...ôm lấy cô.

Chàng trai đứng nhìn chiếc xe Hà Tĩnh-Sài Gòn lăn bánh xa dần, khé miệng khẽ nhấc lên."_Hóa ra cô ta bị câm". Anh bước về vị trí cũ lúc nãy, bên kia đường đã đậu sẵn một chiếc xe 4 chỗ BMW, anh tài xế chạy ra mở cửa xe, cúi xuống tạ tội:
_" Xin lỗi thiếu gia! Đã để cậu phải chờ lâu".
Chàng trai ra khoát tay ra hiệu "không vấn đề" trước ánh mắt van lơn của bác tài, bước vào xe. Người tài xế quay xuống hỏi: "-Thiếu gia, cô gái lúc nãy là ai vậy?".
-"Hãy điều tra cho rõ điều anh vừa thắc mắc cho tôi". Ánh mắt anh trầm ngâm, lạnh lùng nhìn ra cửa kính ôtô.
Người tài xế đáp trong khó khăn "-Vâng tôi sẽ báo cáo với cậu sớm".
4h chiều xe tới Hà Nội.
P.2
Thiên Ngân bước xuống xe, lụi cụi lấy hành lý, sau đó lôi điện thoại trong túi ra, gọi cho đứa bạn cùng phòng: "-Alo!"
-"Tao chứ ai vào đây nữa, nhanh ra bến xe Miền Đông đón tao đi mày"
Sau khi nghe đứa bạn ngụy biện lý do đến trể, cô tắt máy thở dài, cho tay vào túi áo khoác, tiếp tục sở thích kỳ quái của mình: nhìn chằm chằm vào một ai đó.
Lần này, mục tiêu của cô là một bà cụ tuổi lục tuần, đầu đội nón lá,tay cầm xấp vé số và hộp kẹo Xylton, đi vào quán nước giải khát, bà cụ đi quanh bàn của một nhóm thanh nhiên đang cùng nhau uống bia này nỉ, mấy cậu lần lượt lắc đầu rằng "ta đây không màng đến vận may".




Chiếc nón của bà lão khiến cô nhớ về mẹ mình, nón là vật ly thân của bà khi bà ra đồng làm việc đồng áng. Cô nhìn xung quanh, ở Sài Thành này mà bắt gặp người đội nón lá ngoài đường là một kỳ tích, cô thấy tự hào vì mình thu lượm được một kỳ tích như thế.
Cô tiếp tục quan sát bà lão, hình như hôm nay không phải là ngày may mắn của bà cụ, đi một lượt mà không có ai ngó ngàng gì tới, bà rầu rầu bước ra khỏi quán. Một cậu thanh niên chắc là vì thương cảm gọi bà lại mua mấy tờ vé số, và mấy viên kẹo làm bà cụ mừng quýnh. Chiếc áo trắng kẻ sọc của anh ta khiến cô choáng váng mấy giây, hình ảnh cậu con trai lúc cô lên xe lại tiếp tục vây lấy đầu cô.

Một bàn tay nắm lấy vai cô, cô giật nảy mình chưa kịp quay lại xem thì đã bị một vòng tay siết chặt lấy cổ, khiến cô phải ho khan mấy tiếng mới chịu thả ra. Hà Lê cười nham nhở trách cô:
"-Sao mày vào muộn thê, mình tao ở đây buồn muốn sang Mỹ luôn nè, mà về tết có phát tài anh chàng nào tử tế không? Bố mẹ nhắc đến tao không? Quà cáp cho tao đầy đủ rùi chứ?"
Không để bạn trả lời , Hà Lê lại tiếp tục sờ sờ nắn nắn người cô, sau đó phán một câu:
"- Ai dà! Khá khen cho ông bà nhà mày mát tay ghê, mày có thêm da thêm thịt đó, mai mốt thực tập xong tao phải qua ké ông bà vài tháng mới được."
Thiên Ngân cười không nói gì, bất ngờ vòng tay siết lấy cổ cô bạn cùng phòng trả thù:
_ "Ta0 nhớ mày mất ăn mất ngủ nè, mày nghỉ tết trong này đi theo thằng nào mà không chúc mừng năm mới tao hả".
Hà Lê đẩy cô ra ,giận dỗi: "- Cái đồ thù dai, chẳng phải sang mồng hai tết tao đã gọi điện gấp đôi cho mày để bù đắp rùi àh".
Thiên Ngân hếch mặt lên: "- Dù sao thì vết thương lòng của tao quá lớn, chừng đó chưa đủ để bù đắp, vậy nên cô nương hãy xách hành lý cho tại hạ, tại hạ sẽ xem xét lại." . Vừa nói cô vừa bước đi, Hà Lê vẻ mặt đau khổ xách ba lô chạy theo cô tiến lại chỗ mấy bác xe ôm.:
'"- Bác ơi! Về chỗ ktx Đại Học Kinh tê Y bao nhiêu tiền ạh?".
Thiên Ngân và Hà Lê trước khi ở cùng phòng trọ với nhau thì họ cũng từng ở cùng phòng ở KTX ĐHKT Y, nói là ở ktx nhưng hai cô nàng chỉ ở trong đó 2 ngày rùi rủ nhau chuồn êm ái. Số là mới chân ướt chân ráo vào ktx chưa được mấy tiếng, hai cô nàng đã khiếp đảm khi chứng kiến những pha vật lộn, đấu đá võ mồm của mấy chị khóa trước với nhau, báo hiệu những ngày tháng không yên ổn phía trước.

Sự việc chưa kết thúc ở đó, sang ngày thứ 2, một chị khác trong phòng khóc bù lu bù loa vì chiếc Nokia mới mua tự nhiên không cánh mà bay, gây nghi ngờ nội bộ.
Nhưng đó vẫn chưa phải là lý do chính khiến cô rời khỏi vì cô nghĩ nếu mình sống ôn hòa thì "nước sông không phạm nước giêng", mấy vụ cãi có đó sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, có điều cô không chấp nhận được là cách sống buông thả của một số chị cùng phòng mà cô được nghe kể lại khiến cô phải dứt áo ra đi với người bạn Hà Lê cùng chung chí hướng.

Đây là năm thứ tư bọn họ ở cùng nhau, một nhà trọ bên cạnh KTX cũ, có lẽ vì hoàn cảnh tương đồng nên hai đứa rất hợp ý, dù cho Hà Lê quê ở Quảng Bình, cô quê ở Hà Tĩnh, hai quê bị chiếc đèo ngang vắt qua. Tết năm nay, Hà Lê không về nhà, cũng bởi vé xe về tết quá đắt đỏ, mặt khác cô phải ở lại ôn thi lại cho mấy học phần bị rớt kỳ trước. Thiên Ngân thì khác, cô học vào loại khá giỏi của lớp nên không phải thi lại, có thể học kỳ này cô lại nhận được học bổng.
Bố mẹ cô rất thương con nên cho dù cô nói sẽ ở lại để tiết kiệm chi phí, ông bà cũng nằng nặc bắt cô cho bằng được : " Bọn tao sẽ xoay xở được, đâu bắt mày lo đâu".
Học kỳ cuối cùng nên hai cô không phải học chuyên ngành nữa mà mỗi người sẽ tìm nơi thực tập làm đồ án tốt nghiệp. Thiên Ngân và Hà Lê chọn thực tập ở đây bowir vì gần giáo viên của mình việc liên lạc sẽ thuận tiện hơn, bên cạnh đó thì học ngành quản trị và kế toán thì xin việc ở thành phố là niềm mơ ước của nhiều người. Thiên Ngân đã liên hệ được một công ty lớn nhận cô vào thực tập. Hà Lê cũng đã liên hệ được một công ty tư nhân cho phân ngành kế toán của mình.
P.3
Sau khi nghe nhà trường phổ biến lịch thực tập, và cung cấp cho sinh viên các kinh nghiệm khi đi thực tế, lớp Thiên Ngân tổ chức gặp mặt cuối năm.
Cả lớp kéo vào một quán bar trên đường Hoàng Diệu, thuê một phòng hát karaoke. Thiên Ngân không thuộc vào top nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng người thanh mảnh cùng với đôi má lúm đồng tiền rất duyên khiến người khác càng nhìn càng ấn tượng. Cô lại là người thẳng tính dễ gần nên cũng có mấy chàng trong lớp để ý tới.

Lớp Thiên Ngân là lớp quản trị thương mại nên thành viên nam nữ không chênh lệch nhau là bao nên chơi rất vui. Sau một show trình diễn hát tập thể, lớp bắt đầu chuyển sang solo và khui bia chúc lẫn nhau. Thiên Ngân ngồi ở cuối phòng cùng với mấy đứa bạn gái chơi thân nói chuyện tán gẫu, cười đùa. Tên lớp trưởng đang chúc bia ở dãy đầu trông thấy Thiên Ngân , cầm cốc bia say ngà ngà chạy xuống, đứng trước mặt cô, lớn tiếng:
"- Thiên Ngân tôi chúc bạn có đợt thực tập mã đáo thành công này, làm ăn càng ngày càng phát đạt này".

Mấy đứa con gái rủ nhau cười hoan hô, Thiên Ngân không nhịn được cũng bật cười ngả ngớn: "- Được nghe những lời này của bạn lớp trưởng, bạn Thiên Ngân đây rất cảm động , nhất định bạn sẽ phát đạt để không phụ tấm lòng vĩ đại của cậu".
Nhóm bạn Thiên Ngân đang vừa nghe đối thoại vừa cười, bỗng nhiên im bặt , mắt chớp chớp khi trông thấy cậu lớp trưởng chộp lấy tay cô, năn nỉ: "- Thiên Ngân, làm bạn gái của Long nhé, sao lúc nào bạn cũng lạnh lùng với mình như vậy, mình đã nói với bạn rùi, hãy cho mình cơ hội, mình sẽ cố gắng, mình thực sự thích bạn mà...". Cậu ta chưa nói hết câu đã kéo Thiên Ngân vào người, ôm ghì lấy cô. Cô cố giãy dụa không quên quát tháo "-Tên biến thái, có chịu thả tôi ra không thì bảo ..!"
Anh chàng nhất quyết không buông mếu máo thổ lộ:
- Mình thực sự yêu cậu, yêu cậu thật long, ngay từ ngày đầu gặp cậu, cậu là người đầu tiên cậu biết không?

Thiên Ngân bất lực quơ quơ tay xuống bàn, vớ được khay đá cô vung tay đập túi bụi vào đầu lão, lão ta loạng choạng, buông tay ra , ngã sóng xoài xuống sàn. Chiến đang hát trên sân khấu, thả mic xuống chen vào đám đông, cầm lấy bàn tay Thiên Ngân lúc này cô đang trong tâm trạng hồn vía lên mây, tay run run cầm vật chúng của tội ngộ sát, anh lo lắng:
"- Ngân không sao chứ?".
Thiên Ngân không biết nên nói gì, cúi nhìn người nằm dưới đất thở không ra hơi. Chiến cũng quay xuống nhìn tên lớp trưởng đang ngáy đều đều dưới sàn,anh quay lên nhìn cô cười trấn an:
- Ngân ngồi xuống đi, hắn say quá nên ngủ một giấc thôi, Ngân không thấy hắn thở như heo vậy cà ?
Thiên Ngân lúc đó mới hoàn hồn lại, cô với tay lấy cốc bia, tu ừng ực lấy lại bình tĩnh. Mấy người khác cúi xuống đỡ lớp trưởng lên ghế, nhóm khác bao gồm cả nhóm bạn Thiên Ngân quay lại sân khấu hát hò. Chiến cũng lên góp vui, Thiên Ngân dốc tiếp bia vào cốc mình, cầm cốc bia lên sân khấu. Một tay cầm bia, một tay giằng lấy mic của đứa cùng bàn, đang hát bài " Mắt nai cha cha cha".
Thiên Ngân không biết uống bia lại chưa bao giờ hát trước đám đông, giọng hát của cô thuộc vào hàng giọng hát vỡ chai, vỡ ấm. Nhưng vì hơi men đã dụ dỗ cô, cô vừa hát vừa nhún nhảy tưng bừng, phòng họp trở nên náo nhiệt hẳn lên, hò hét cỗ vũ cho cô.

Một số người bạn chạy lên can ngăn cô, tròng mắt hiện lên dòng chữ "xin hai chữ bình yên" nhưng Thiên Ngân đang hào hứng, cô gầm gừ, đẩy họ ra:
- Không ai được ghen tị với giọng hát của tôi...Bản cô nương hôm nay phải cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Dứt lời cô tiếp tục gào theo tiếng nhạc: "- Đừng đi anh nhé, cha chạ cha cha cha.."
Có mấy tên bịt tai nhăn nhó, mấy đứa khác đang chuẩn bị lên kéo cô xuống xử trảm cô vì tội gây khủng hoảng tinh thần cho đồng đội, Chiến đứng dưới trông thấy Thiên Ngân ...đáng yêu như vậy nên chạy lên hát song ca. Đúng lúc anh cầm mic thì Thiên ngân cảm thấy buồn nôn, cô vội bịt miệng chạy ra cửa tìm toilet, nhưng không kịp, tất cả sản phẩm của cô hạ cánh xuống đôi giày bóng loáng của một gã cao lớn, đang đi vào khu vực toilet. Cô lấm lét cười cười nhìn khuôn mặt tái xanh của anh ta, khảng khái nói :
" Xin lỗi anh ! tôi sẽ đền anh đôi giày mới."
Cô tiếp tục vùng chạy vào toilet. Sau một hồi xử lý gọn gẽ, Thiên Ngân cảm thấy đã tỉnh táo, cô xắn tay áo rửa tay đi ra.
Vừa bước ra cửa toilet cô đụng ngay gã cao to lúc nãy đang đứng tựa cửa. Hắn trông thấy cô đứng trân trân nhìn , nhếch mép quay sang:
"- Đôi giày của tôi đáng giá 10 triệu, đây là giấy nợ, đề nghị cô ký tên vào".
Thiên Ngân trong chốc lát, choáng váng, không tin nổi vào tai mình: "- 10 triệu ah! Anh tưởng tôi là món hời cho anh tiện tay kiếm chác đó àh, anh đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nha.."
Gã ném đôi giày xui xẻo trước mặt cô; "- Cô có thể đem nó đi đến bất cứ cửa hiệu nào để đối chứng, nhưng đây là tôi đã đi nó một lần rồi nên tôi đã hạ giá cho cô một nữa rồi đó"
Cô lúng túng:- " Thì anh cứ rửa sạch rùi đi lại, việc gì phải quá quắt với tôi như vậy"
- Cô nghĩ là tôi có đủ can đảm để dùng tiếp nó sau tai họa mà cô gây ra sao, với lại cô nói sẽ đền tôi đôi khác".Gã tiếp tục cười nham hiểm.
Thiên Ngân cứng lưỡi không nói được câu gì, chỉ ấp úng trong họng: -" Anh...".
Anh ta đưa tay cầm lấy túi xách của cô, lôi CMND của cô bỏ túi áo mình, sau đó xoắn xoắn mấy lọn tóc trước mặt cô, tay kia đưa danh thiếp của mình bỏ vào túi của cô, mỉm cười: "- Liên lạc với tôi theo cái này nhé". Nói xong anh ta quay lưng, cao ngạo bước đi, không quên nói vọng lại: -" Cô cầm đôi giày đó về làm kỷ vật của chúng ta nhé". Thiên Ngân tức tối máu dồn lên não, hét theo: "- Anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ trả cho anh, ...cả vốn lẫn lãi.".
Cô mặt đỏ au, hầm hầm chạy vào phòng karaoke của lớp.


P.4
Thiên Ngân giật cửa xông thẳng vào phòng, cô hậm hực cầm cốc nước lọc trên bàn uống cạn một hơi, đập mạnh tay xuống bàn mắt trừng trừng giận dữ. Nhưng khi cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp mười mấy con mắt lạ lẫm đang trừng trừng nhìn lại cô, những cậu thanh niên ăn mặc rất phong cách và những cô gái ăn mặc rất mát mẻ, có lẽ đây đều là cô cậu nhà đại gia thích ăn chơi, cô hốt hoảng la oai oái : -" CÁC NGƯỜI LÀ AI THẾ ?".
Hóa ra khi Thiên Ngân vào phòng hát không để ý số phòng nên cô đi thẳng vào cái phòng gần nhất, chắc chắn trong đầu là phòng mình.

Định thần lại, Thiên Ngân xấu hổ, đầu cúi sát mặt đất mò mẫm đi trở ra trong tràng cười của những người lạ mặt, bất ngờ một cánh tay chặn ngay ở nắm cửa, Thiên Ngân ngẩng mặt lên, miệng há hốc ngạc nhiên: _ " A..Anh!"
Gã cao to nhìn bản mặt ngây ngô của cô, thích thú vuốt vuốt cằm, phả hơi rượu vào mặt cô, nói như ve vãn: " Nếu cô không mua được giày thì có thể trả bằng tiền mặt, tôi xưa tới nay chưa nhận gán nợ bằng thân thể bao giờ, nhưng nếu cô em năn nỉ thêm vài câu thì anh đây có thể phá lệ chiếu cố".
Đang tức tối, cộng thêm sự xấu hổ, lại gặp hắn ở đây khiến đầu Thiên Ngân bốc khói, cô vung tay giáng cho hắn một cái tát đau điếng vào mặt, vặn nắm của bước ra.
Gã cao to nhận cái tát trời giáng đứng trơ trơ nhìn theo bóng dáng xa dần của cô hét lên.:"- Cô hãy đợi đấy, đừng có tưởng bở, loại con gái như cô anh đây không bao giờ có hứng thú đâu". Như chưa thỏa mãn anh quay vào phòng uống liền mấy ly rượu đỏ, mấy người bạn đi cùng không người nào dám hé nửa lời trêu chọc.
Thiên Ngân đang hầm hầm bước ra, đúng lúc lớp cô đã hát hò
"- Mày bỏ bạn bè đi đâu từ nãy đến giờ hả".
Thiên Ngân nuốt cục giận trong người xuống cổ, bình thản mỉm cười: "- Lâu không uống bia nên buồn nôn thui, không có vấn đề gì đâu". Cô khoác tay vào hai đứa bạn làm điệu bộ đi như bộ đội hành quân.

Đang ngồi ở ghế gần quầy bar, Chiến đưa cho Thiên Ngân một ly rượu nhẹ, cô cầm lấy nhấp môi và nhìn mấy đứa bạn nhảy nhót trên sân khấu. Đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này nên còn có chút lạ lẫm, mấy đứa cùng lớp kéo cô ra nhảy nhưng cô khăng khăng từ chối.

Vì năm cuối nên lớp cô tổ chức một buổi họp mặt rất hoành tráng, mọi người được thoải mái lựa chọn đồ uống, loại rượu mà Chiến đưa cho cô có vị ngọt ngọt rất dễ uống, khiến Thiên Ngân càng uống càng thích, nghe nói nó là loại nhẹ nhất nên cô cứ hết ly này lại gọi thêm ly khác. Khi cảm thấy bụng mình đầy rượu, cô thấy nóng nảy khó chịu thích vận động nên không cần ai lôi kéo cô chủ động leo lên sân khấu, càng nhảy càng hăng, cô bắt đầu bắt chước đám bạn uốn éo mình điên loạn, tiếng vỗ tay, hò hét của mấy boy xung quay càng kích thích cô hơn, cô vừa nhảy tưng tưng vừa la hét ầm ĩ. Tuy cô đổ mồ hôi rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy lạnh ở sống lưng, như có một ánh mắt của con quỹ dữ nhìn dõi theo cô cười nham hiểm....
***
Lớp Thiên Ngân ra về đã 11h khuya, Chiến chở cô về, Hà Lê đứng ở cửa trông thấy hai người chạy ra trách móc: "- Mày đi luôn đi đừng có về nữa" .Quay sang Chiến cô giận dỗi, gắt gỏng: "- Anh làm gì ở đâu mà để cho nó uống nhiều đến mức này hả".
Chiến ấp úng gãi đầu, cùng với Hà Lê mỗi người một bên dìu Thiên Ngân vào phòng.
Vừa đến giường Thiên Ngân ngã vật xuống ngủ thiếp đi trong mệt mỏi khi đó Chiến chào hỏi Hà Lê một lúc rồi cũng rút lui.
Đêm nay Thiên Ngân ngủ rất say, trong giấc mơ cô thấy mình biến thành cô bé lọ lem bị hoàng tử bắt cóc thả vào cung điện màu hồng nguy nga, lộng lẫy... (tg: cô nàng này mơ mộng quá )
Sáng tỉnh dậy, cô thấy đầu đau kinh khủng, mùi rượu còn nồng nặc vương trên người, nên Thiên Ngân lững thững đi vào phòng tắm, nước mát rượi phả vào mặt giúp cô tỉnh táo hơn, suy nghĩ quay về những sự kiện tối qua, đầu cô lần nữa bốc hỏa, ánh mắt cô giận dữ như thể cô có thể đem kẻ thù của mình băm vằm thành trăm mảnh, đập tay túi bụi vào tường nổi khùng hét lớn: "- TA GIẾT, TA GIẾT..."
Hà Lê đang ngủ ngon lành , nghe tiếng kêu thất thanh của cô, bật người dậy lao thẳng xuống giường, không kịp đi dép xông thẳng vào nhà tắm, giọng hốt hoảng: "- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?".Chưa hết bàng hoàng thì cô đã bị trượt chân té ngã giữa sàn vì bọt xà phòng tắm, vậy mà mặt còn quay về phía Thiên Ngân nhìn dò hỏi.
Nhìn đứa bạn cùng mắt chữ O chữ A thao láo nhìn mình, Thiên Ngân hét mắng:
_ " Đồ háo sắc, ra ngay không ta giết.."
Tiếp tục cô vơ đại hộp dầu gội ném vào người cô bạn, Hà Lê mới lồm cồm bò dậy, nhìn chai dầu chậm chậm tiến tới thì chạy như bay ra ngoài, nhưng thật không may cô lại trượt ngã, lần này úp mặt xuống sàn nhìn rất thê thảm. Thiên Ngân nhìn bạn, cười hả hê. Hà Lê quay lại lườm mắt nguýt cô một cái dài bằng cây số : "- Đúng là làm ơn mắc oán, mày đi tắm mà cứ đòi giết người là sao hả?"
P.5
Tuần này, đến lượt Thiên Ngân phải nấu cơm. Theo nội quy phòng mà 2 người đề ra thì người nấu ăn phải làm từ A đến Z , từ đi chợ đến nhặt rau, nấu nướng, kiêm luôn cả rửa bát. Thiên Ngân rất mê truyện cổ trang Trung Quốc, tính cách cô vì nó cũng bị ảnh hưởng không ít, chẳng hạn như quy định nấu nướng này.

Giải pháp này là cô mới nghĩ ra gần đây thôi, bởi vì cô vốn dĩ thích cái cảm giác được trở thành một bà hoàng hậu, hay một cô công chúa có quyền lực, được hưởng thụ cái cảm giác ung dung tự tại ngồi chơi xơi nước, cơm bưng nước rót, còn người khác thì chật vật... hầu hạ mình. Đúng là thư thái vô cùng.

Tuy nhiên, hôm nay đang ở vị trí là người nô tì thì hẳn nhiên Thiên Ngân không lấy làm thoải mái chút nào. Cô nàng không yên phận nên luôn miệng than phiền vất vả với Hà Lê, hi vọng Hà Lê nhón tay làm phúc cho cô mấy việc lặt vặt. Hà Lê đang làm đề cương thực tập nên thẳng tay từ chối đề nghị thiết tha đó của Thiên Ngân một cách gọn gang.
Thiên Ngân bó tay, cặm cụi xào rau, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến những xui xẻo gặp phải mấy ngày liên tiếp gần đây thì thở dài than vãn:
_ Trời ơi, đúng là chó cắn ...quần rách".

Hà Lê đang gõ máy tính tưởng cô đang ngầm trách mình, không thèm quay đầu lại, bắt chước thở dài, thả một câu:
-" Haiz.... Thời buổi này, tất thảy người mặc quần rách đều là người sành điệu hết mà, chó có cắn quần rách cũng bởi nó tôn sùng sự sành điệu đương thời mà thôi".
Sắn Hà Lê hiểu nhầm, Thiên Ngân mỉm cười trêu chọc lại:
-"Dù biết là vô cùng sành điệu nhưng bạn Hà Lê của chúng ta lại quá nghĩa khí , đem cái quần sành điệu nhất của mình làm giẻ lau nhà rùi, khiến tại hạ đây không biết lấy gì để bày tỏ sự khâm phục đối với tấm lòng quảng đại ấy của các hạ".
Hà Lê nghe xong quay đầu lại cười vô..số tội, ném ngay cây bút chì đang cầm trên tay về phía Thiên Ngân, cây bút không tìm được đến chỗ Thiên Ngân mà ghé thẳng vào nồi canh trên bếp, nước bắn lên khiến Thiên Ngân nhảy chân sáo, la oai oái.

Thiên Ngân đã dọn cơm ra chiếu, Hà Lê vừa ăn cơm vừa nhắc cô:
-" Mày nhớ chiều nay lên ngân hàng rút tiền đi chuộc xe với tao nghe, ngày kia là họ thanh lý xe tao rùi đó".
Số là tháng trước anh trai Hà Lê, đang trên đường đi xin việc làm ở một xí nghiệp liên doanh ở Bình Dương thì bị tai nạn, chấn thương ở đầu, cần phải phẫu thuật. Hà Lê và Thiên Ngân lúc đó đang ở thư viện thì hộc tốc bắt xe xuống, bố mẹ Hà Lê ở xa nên không thể xoay xở được tiền ngay để mổ nên cô đành phải gửi xe ở tiệm cầm đồ để lo viện phí cho anh trai, sau khi mỗ xong anh trai cô được chuyển về nhà bố mẹ ở Quảng Bình. Hôm qua, bố mẹ cô mới chuyển tiền vào cho cô chuộc xe, cả hai người dùng chung thẻ ATM của Thiên Ngân.
Thiên Ngân gật gật đầu:
-"ừ ! tao biết rồi, mà anh trai mày thế nào rùi".
Hà Lê trầm ngâm:
-" Thì cũng có bình phục chút chút nhưng chưa đi lại được".
Chợt nhớ ra , cô nói tiếp:
"Àh hôm kia đi chợ đêm tao bị móc túi, mất thẻ ATM rùi, mày chịu khó cầm CMND đến ngân hàng rút trực tiếp nha"
Nghe đến CMND Thiên Ngân buông bát đũa xuống, thờ thẫn, hai tay cố gắng vừa vò cho cái đầu thành một đống rơm xù xì vừa lầm bầm:
-" Đúng là chó cắn quần rách, cắn quần rách mà".
Hà Lê trông thấy điệu bộ buồn cười của cô thì quay đầu đũa gõ gõ vào mớ tóc rối của Thiên Ngân cau có:
-" Mày thôi dùng ngôn từ khủng khiếp như vậy mà nói tao đi, lòng tự ái của tao to hơn cả hai gian nhà nhà mày đó".
Thiên Ngân ngẩng mặt lên, cười hề hề giải thích:
-" Ủa mà tao đâu có nói mày đâu, tao nói thằng cha xui xẻo tao gặp tối qua cơ".
Thiên Ngân nhìn ánh mắt ngờ vực của bạn tiếp tục hành trình than thở:
-" Đúng là tao bị chó cắn mày ơi, ôi những tháng ngày đen tối đang từng ngày hành hạ thân xác yếu đuối của tao, tao bị mất CMND rùi".
Hà Lê không tin tưởng cô nói đùa, nhưng nhìn cái mặt ỉu xìu của cô thì hoảng hốt:
-" Mất thật rùi àh, giờ lại lại đâu kịp nữa, vậy là chiếc xe máy yêu quý của tao đi đời nhà ma rùi".
Thiên Ngân trề môi, gật gật đầu thông cảm kể lại cho Hà Lê chuyện tối qua, Hà Lê nghe xong thì tỏ vẻ thấu hiểu nỗi lòng hỗn loạn của cô phán một câu:
-" Mày đúng là gặp phải con chó Becgie rùi".
Thiên Ngân rợn tóc gáy như gặp phải con quỷ đẹp đẽ nhưng thích hút máu người, nhưng dù thế Hà Lê vẫn kiên quyết bắt cô đi chuộc lại chứng minh vì không còn cách nào khác để lựa chọn.Thiên Ngân chậm rãi lấy túi xách của mình, lôi danh thiếp ra, nhấn số điện thoại, đầu dây bên kia vọng lại giọng nói đĩnh đạc của gã cao to. Thiên Ngân trong giây phút lung túng hạ giọng nói:
-" Alo, là tôi đây, khi nào anh rảnh vậy, tôi muốn đến để chuộc lại CMND".
p.6
Thiên Ngân hít hà lấy dũng khí đi đến chỗ hẹn ở quán café Century ở đầu đường Trần Quang Khải, cũng gần chỗ trọ nên cô quyết định đi bộ đến, nhưng không biết run rủi thế nào mà giữa đường thì trời nổi sấm chớp, trút mưa ào ào, khi đến nơi thì từ đầu đến chân Thiên Ngân nước mưa rơi lã chã, cô nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong cửa kính chần chừ không biết nên vào hay không, bỗng một bàn tay nắm lấy vai cô, linh tính báo cho cô biết đó là ai, cô nhếch mép vờ giật mình, ngay lập tức quay lại, lấy hết sức thụi một nắm đấm vào bụng anh ta. Nhưng linh tính hôm nay của cô sai be bét, trước mắt cô không phải là gã cao to mà là tên lớp trưởng đang ôm bụng kêu la:
-" Thiên Ngân không phải bạn ghét tôi đến mức này chứ".
Thiên Ngân cảm thấy mình thật hồ đồ, cúi xuống ăn năn:
-" Long cho mình xin lỗi nha, mình nhất thời không chú ý nên..".
Thiên Ngân chưa dứt lời thì cánh tay ướt sũng nước của cô đã bị nắm chặt, lão ta dơ ngón trỏ lên trước mặt cô, nói như cầu xin:
-"Thiên Ngân! Hãy cho mình cơ hội, chỉ một lần thôi cũng được".
Thiên Ngân vừa tức tối, vừa xấu hổ nhìn ngó những người đi đường bên ngoài đang ngoái lại nhìn, cô cố gắng giằng khỏi tay hắn, không kiềm chế nổi hét toáng lên:
-"Sao cậu luôn luôn làm mấy cái trò vô bổ này nhỉ, dù có chờ đến kiếp sau cũng không đến lượt cậu quan tâm đâu".
-" Haizz.. Người không giữ lời hứa như cô mà nói ra những lời này thì liệu anh ta có tin nổi không".
Thiên Ngân nghe giọng cười cợt ngoảnh lại trợn mắt nhìn ngượng nghịu vì xấu hổ:
-" Không liên quan tới anh, đừng đưa cái mũi vô duyên của anh ghé vào nhà người khác như thê".
Hắn không thèm để ý đến câu chửi của cô, đứng khoanh tay ung dung nói tiếp:
-" Tôi không tin là sau lưng cô sẽ có người xếp hàng chờ đến lượt đâu" . Khóe miệng khẽ cười hắn cầm lấy tay cô: -"Bất quá mới có tôi đây xếp hàng từ kiếp này đến kiếp khác chờ cô thôi".
Vừa dứt lời, hắn kéo cô đi thẳng ra chiếc xe BMW màu đen trước cửa, để lại sau lưng bộ mặt ngơ ngác của anh chàng lớp trưởng. Thiên Ngân dù sao thấy cũng rất hả dạ, quay đầu lại làm dấu Victoria chiến thắng chỉ vào người lão.
Gã cao to ngồi ở ghế lái quay đầu ra sau, nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của cô mà nói:
-"Nếu cô dùng kế sách này mà đến gặp tôi thì tiền thuốc còn nhiều hơn tiền bồi thường đó, tôi không có dây thần kinh thương hại đâu".
Thiên Ngân thấy quê quê, nhưng vẫn lườm anh ta, bướng bỉnh: -"Tôi không đến để van xin anh".
Anh ta làm điệu bộ nhún vai như biểu thị"ta đây đã hiểu" nhấn ga. Hắn chở cô đến một shop quần áo, kéo cô vào chọn đồ, lúc đầu cô nhất quyết không đi , nhưng khi nghe hắn nói "không chịu nổi khi ngồi nhìn con gái vừa tắm xong dụ hoặc tôi" , thì cô đỏ mặt đi thẳng vào không thèm chấp nhặt.
Thiên Ngân không muốn mất mặt, nhưng vì là sinh viên nên ví tiền không cho phép cô tiêu quá tay, nên cô cố tình đi lòng vòng rồi giả bộ thích thú chọn một bộ đồ ở quầy giảm giá và vài phụ tùng đi kèm cần thiết. Cô không không để ý đến mấy lời xì xào của hai cô gái bán hàng:-"Gớm có bạn trai đại gia thế mà bày đặt làm kiêu". Cô gái kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thiên Ngân sau khi thay đồ, gói đống đồ ướt vào túi , móc ví ra kêu tính tiền. Cô bán hàng liếc xéo sang anh ta sau đó nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, dẩu đôi môi màu dâu chín, ngọt ngào the thé:
-" Thưa quý khách, anh ấy đã trả tiền cho quý khách rối đó ạ".
Thiên Ngân quay lại nhìn anh ta, mắt chớp chớp tỏ vẻ không tin như muốn biểu thị rằng "có phải là sự thật không vị chủ nợ tàn nhẫn của tôi". Anh ta như hiểu ý cô, nhún nhún vai ra dấu "chuyện cỏn con thôi không cần cảm động", rồi đút tay vào túi quần đĩnh đạc bước ra.

Thiên Ngân chưa hết ngạc nhiên, xách túi áo ướt của mình chạy theo, bỗng nhiên anh ta đứng quay lại khiến cô đâm sầm vào người hắn. Thiên Ngân ngượng quá tức thời hai má đỏ ửng, cô lí nhí:
-"Để tôi trả lại tiền áo quần cho anh".
Anh ta tiếp tục bước đi, đằng sau cửa hiệu vẫn văng vẳng tiếng bàn tán của hai cô gái bán hàng :-"Không biết anh ta có vấn đề gì về thần kinh không mà lại thích một đứa quê mùa như cô ta".
Gã cao lớn mở cửa xe cho cô, ghé tai cô nói nhỏ:
-"Không cần đâu, coi như tôi trả thù lao cho sự nhiệt tình thái quá của cô".
Thiên Ngân, nguýt một cái dài cây số, nhưng trong lòng thì thầm cảm ơn gấp bảy ba 21 lần sự hoang phí của anh ta. Gã nhìn thấy hành động kỳ quặc của cô thì mất bình tĩnh đâm sầm vào cửa kính xe. Thiên Ngân thích thú cười sảng khoái một chốc chuyển sang nghiêm mặt:
-"Giờ chúng ta đi đâu?".


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




trái tim em thuộc về anh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất