๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Aug 16, 2011 6:36 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7 Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7

P.39
Nhất Khang chỉ chở cô đến cổng công ty, còn anh có một cuộc gặp quan trọng phải đi trước, lúc quay đi còn kéo Thiên Ngân lại hôn lên trán cô, những nhân viên đi làm sớm thấy cảnh tượng như vậy, quay lại xì xầm bàn tán với nhau. Thiên Ngân ngượng ngùng không chào anh mà bước nhanh vào công ty, cố chui nhanh vào thang máy tránh mặt, bấm thang máy lên tầng 5. Khi cửa sắp đóng thì có bước chân gấp gáp chạy lại chặn ở thang máy, Thiên Tuấn điềm nhiên bước vào, Thiên Ngân có hơi giật mình lùi ra sau vài bước. Anh ta coi như không có sự có mặt của cô, tay đút túi quần, quay mặt về phía trước, cái bóng cao lớn của anh ta che hết tầm mắt, Thiên Ngân đứng sau lưng ngước lên, mái tóc anh ta vừa mới cắt nó rất hài hòa với chiếc cổ khỏe khoắn, hương nam tính của anh ta tỏa ra đầy buồng thang máy, vô thức Thiên Ngân đưa tay lên cổ người phía trước. Nếu Thiên Tuấn không lên tiếng trước thì chắc chắn tay cô đã chạm vào da thịt của anh ta rồi. Anh ta vẫn đứng điềm nhiên như vậy nói chuyện:
-“Là nhân viên ưu tú cũng không cần đi sớm như vậy đâu, chỉ cần đi đúng giờ là được rồi”.




Thiên Ngân hoảng hốt rụt tay lại, cô bối rối:
-“Tôi đi nhờ xe Nhất Khang tới đây”.
Chưa đến tầng 5 mà Thiên Tuấn đã mạnh tay nhấn nút thang máy đi ra, Thiên Ngân nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần cho tới khi cửa thang máy đóng lại, thoáng chút lưu luyến. Cửa thang máy đóng tách một tiếng đánh thức cô, cô tự gõ vào đầu mình miệng lẩm nhẩm: “Nhất Khang, Nhất Khang, em xin lỗi, em không cố ý, thực sự không cố ý”.
Trên đời này, có cái cố ý nào mà vô duyên đến mức ấy, nhưng mà sự thật thì đúng là cô không hề cố ý.
Vào đến chỗ ngồi, các anh chị nhân viên đã đến đầy đủ, chỗ ngồi của trưởng phòng trống trơn, phòng riêng của anh ta cũng không sáng điện, trong lòng Thiên Ngân lại dấy lên một nỗi ưu tư mới mẻ. Cô lại tự gõ đầu mình lần nữa “rốt cục thế này là thế nào, mình bị làm sao thế này??”. Thiên Tuấn bước vào thấy cô liên tục gõ vào đầu mình thì ôn hòa:
-“Nếu cô thấy đau đầu thì có thể về nghỉ, tôi sẽ không làm khó mà không ký khóa luận cho cô đâu?”
Thiên Ngân ngẩng đầu lên, quắc mắt giận dữ:
-“Tôi bị đau đầu như thế này là vì ai chứ?”.
Anh ta không hiểu, chỉ tay vào người mình hỏi:
-“Là vì tôi sao?”.
Cô lúng túng xua tay:
-“Coi như tôi chưa nói gì”.
Trưởng phòng nhún vai, quay lại làm việc của anh ta.

Chưa về đến phòng đã nghe mùi thơm của thức ăn, cô đoán chắc Hà Lê đang thực hiện bổn phận đầy tớ. Đúng là Hà Lê đang hì hục nấu nướng, Thiên Ngân vừa tháo giày vừa hỏi:
-“Tối qua làm gì mà về khuya vậy?”.
Tay vẫn cầm củ khoai tây, Hà Lê chạy lại đỡ túi xách hộ cô và hí hửng:
-“Tao nói với mày bất ngờ này nhé, cái anh chàng mà chúng ta gặp ở quán phở là bạn thân của lão Chiến nhà tao đó, tối qua 2 người bọn tao gặp anh ta trên đường thế là rủ nhau vào quán cà phê, anh ta nói anh ta làm ở Đại Phát”.
Thiên Ngân cười thầm, từ lúc nào Hà Lê đã xưng hô “Lão Chiến nhà tao” ngọt ngào như vậy chứ, quả đúng là có tiến triển, Thiên Ngân đi vào phòng ngồi xuống giường tháo tất ra và gật đầu:
-“Biết rồi, tao biết rồi, anh ta là trưởng phòng “nhà tao” đó”.Hôm trước cô gặp Chiến ở nhà anh ta.
-“Tên trưởng phòng chuyên hành hạ mà mày kể là lão sao?” Thấy Thiên Ngân liên tục gật đầu như đập gạch, Hà Lê lại thắc mắc:
-“Nhưng mà tao thấy anh ta cũng đâu đến nỗi, lão Chiến nói anh ta rất nhiệt tình, anh ta còn bảo tao là sẽ giới thiệu tao cho phòng Marketing vì phòng Marketing hiện tại đang cần tuyển nhân viên biết tiếng Anh và tiếng Hoa”.
Tiếng Anh và Tiếng Hoa của Hà Lê rất cừ, Thiên Ngân lại gật đầu: “Chúc mừng mày, sắp là nhân viên của Đại Phát rồi nhé”.
Hà Lê cười tươi như hoa kéo tay cô lại kể lể:
-“Anh chàng đó, nhìn xa thì đẹp thế rồi, nhìn gần đúng là làm người khác si mê ngay tức khắc, anh ta còn lịch sự ghắp thức ăn cho tao, nhìn tao cười say đắm, lại còn nhiệt tình ăn hết thức ăn tao gắp cho”.
Thiên Ngân cố gắng ngắt mạch nói chuyện của cô nàng:
-“Thế lão Chiến nhà mày không nói gì àh?”
Hà Lê ngơ ngác: -“Lão Chiến không phản ứng gì hết”. Cô nàng tiếp tục nhìn vào tay mình, liền sau đó ngơ người bảo:
-“Ơ, lão bóp chặt lấy tay tao dưới gầm bàn...”.
Thiên Tuấn ơi là Thiên Tuấn, bạn gái của bạn anh mà anh cũng không tha, Hà Lê ơi Hà Lê, ngồi bên cạnh người yêu mà còn háo sắc như vậy, thế mà trước đây còn mạnh miệng bảo cô không chung thủy, rốt cuộc thì ai không chung thủy bằng ai.


p.40


Chỉ hai ngày sau đó, dù chưa tốt nghiệp nhưng Hà Lê đã được nhận vào làm ở Đại Phát, không phải là nhân viên kế toán mà là nhân viên Marketing. Dù là rất vui nhưng nàng ta vẫn tiếc hùi hụi vì không được tham gia tiệc kỷ niệm 40 năm thành lập công ty.
Tiệc 40 năm ngày thành lập công ty được tổ chức rất hoành tráng, người tham gia đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, bữa tiệc cũng là ngày hội các thương gia đem con cái của mình giới thiệu cho nhau. 10 nhân viên ưu tú của công ty cũng được phá lệ mời tham gia. Thiên Ngân đã có quần áo phù hợp để đến công ty, đó là bộ váy hồng phớt mềm mại ôm sát người mà Nhất Khang mua cho cô mới đây, còn đôi dép, đó là quà cô nhận được từ phần thưởng của công ty dành cho nhân viên phòng thị trường, đó là đôi dép đầu tháng này cô đứng tần ngần ngoài cửa hiệu nhìn thèm thuồng. Đến giờ cô vẫn không biết đây có phải là sự trùng hợp hay là sự sắp đặt của ai đó...
Hôm đó, Nhất Khang đưa cho Thiên Tuấn hộp quà:
-“Hãy đưa cho Thiên Ngân cái này hộ anh, nói là quà công ty tặng cô ấy”.
Thiên Tuấn cười:
-“Em sẽ không giúp đâu, nếu anh bắt em giúp em sẽ mang về dùng đó”
Nhất Khang cười lớn:
-“Chú cứ mang về đi, nếu chú mặc bộ váy này vừa vặn anh sẽ mua thêm cho chú một bộ nữa”.
Thiên Tuấn đẩy hộp quà ra bảo:
-“Của anh thì anh tặng, còn quà của công ty thì lấy của công ty tặng cô ấy, tránh nhân viên trong phòng kiện cáo vì bị phân biệt”.
Nhất Khang bó tay, hôm sau đành mang quà đem trực tiếp đến tay cô.
Mấy nhân viên trong phong người được tặng tiền mặt ngoài phong bì ghi “công ty không biết mua gì cho cô”, người được tặng túi xách, người được tặng caravat...hầu hết mọi người đều rất hài lòng, nhưng họ vẫn tị nạnh với Thiên Ngân, vì đôi giày của Thiên Ngân quả là rất đẹp, giá trị gấp nhiều lần so với họ, lại là đôi giày mơ ước của cô.
Hiện tại thì bộ đồ trên người khiến cô rất hài lòng, cô ngượng ngùng xoay người một vòng, Hà Lê đứng một bên lắc đầu chặc lưỡi, cuối cùng kéo cô đi ra cửa hiệu làm đầu.
Thiên Ngân xuất hiện ở bữa tiệc như một cô công chúa, Nhất Khang cũng phải sững người vì sự biến hóa của cô, đây là lần đầu tiên tham dự một bữa tiệc thượng lưu nên Thiên Ngân lúng túng không biết cư xử thế nào, lúc Nhất Khang đi chào hỏi khách, cô đành đứng im một chỗ. Cô toát mồ hôi lạnh khi có một người đàn bà nét mặt nghiêm nghị tiến lại gần, bà ta lên tiếng trước:
-“Cô đã thấy con mèo hoang nào trở thành con mèo nhà ngoan ngoãn chưa, tôi chưa thấy bao giờ, tôi chỉ biết là con mèo hoang trở nên ngoan ngoãn khi nói trở thành con mèo cảnh nhốt ở trong lồng mà thôi”.
Lần đầu tiên gặp bà ta là lúc cô đứng lên chào ở ngày đại hội cuối quý, nói đúng ra là cô không quen không biết bà ta, lúc trước bà ta nhìn cô khó chịu, hiện giờ lại dùng những từ khó hiểu mà khó chịu nói với cô như vậy, rốt cục là cô đã làm gì sai với bà ta. Thiên Ngân ngơ ngác, không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói kia, bèn mở to mắt hỏi lại:
-“Cháu xin lỗi, cháu không hiểu bác nói gì?”
Bà ta giận dữ:
-“Cô không hiểu hay cô cố tình không hiểu hả? Một cô gái quê mùa thế này mà dám quyến rũ Nhất Khang sao? Có phải cô muốn tôi tuyệt hết đường sinh sống của cô cô mới chịu yên thân sao? Cô là cái gì mà Nhất Khang bỏ ngoài tai lời nói của tôi chứ?”.
Bà ta không muốn cô gặp Nhất Khang, không lẽ bà ta là mẹ của anh ấy, Thiên Ngân dùng đầu óc mình để suy nghĩ, một lúc sau cô chậm rãi nói lại:
-“Thưa bác, Nhất Khang yêu cháu và...”
Cô chưa nói hết câu thì bị bà ta giơ tay lên định phang cho cô một tát, may mà có một bàn tay khác lại đỡ lấy tay bà ta, Thiên Tuấn điềm tĩnh nói:
-“Dì Linh, cháu biết gì có nỗi niềm riêng, nhưng mà gì hãy chọn địa điểm thích hợp”. Anh nhìn xung quanh, khách khứa rất nhiều, có vài vị khách thấy lạ còn nhìn lại họ, anh tiếp tục:
-“Chỗ này quả thực là không tốt để nói những chuyện như thế, với lại cô ấy không phải là bạn gái của anh Nhất Khang mà là người con gái của cháu”.
Lúc nãy Thiên Ngân định nói “thưa bác Nhất Khang yêu cháu và cháu cũng yêu Nhất Khang” nhưng giờ vừa nghe câu nói của Thiên Tuấn “là người con gái của cháu”, lòng cô rạo rực, má ửng lên, không lẽ cô mong chờ câu nói này từ lâu. Người đàn bà kia nghe Thiên Tuấn nói như vậy thì cứng họng, bèn vớt vát:
-“Thì dì nói như vậy cũng là nói cho con thôi, con và Nhất Khang đều là người trong nhà này mà”.
-“Dì yên tâm, con biết thế nào là tốt cho con mà”.Thiên Tuấn dõng dạc đáp lại rồi quay sang cô nhẹ nhàng:
-“Chúng ta ra ngoài nhảy một điệu nhé”.
Thiên Ngân đưa tay cho anh ta, lòng nhẹ nhàng bước ra, chưa lần nào anh ta dịu dàng với cô như vậy. Người đàn kia lại giận tím mặt nhìn theo hai người.
Nhất Khang sau khi đi chào hỏi khách một lượt thì đưa mắt tìm kiếm cô, tìm mãi mới thấy cô đang nhảy với Thiên Tuấn phía trên, dáng điệu cô thướt tha theo từng bước chân, quyến rũ vô cùng, anh khoanh tay đứng ngắm cô, thích thú mỉm cười một mình nhưng ... anh tái mặt, ...hai người bọn họ nhìn nhau đắm đuối.

..............

p.41


Thiên Ngân không thể rời mắt khỏi đôi mắt anh ta, Thiên Tuấn không nói, cũng không cười, cũng không có biểu hiện gì chứng tỏ anh ta đang suy nghĩ, vẻ mặt điềm nhiên của anh ta đã hút mất hồn cô, cô cảm nhận được cả những cử động nhỏ nhất của ngón tay anh ta trên vòng eo của mình, bàn tay phải ấm áp nắm chặt lấy tay cô, mỗi bước chân lại khiến cô thở lạc hơi, tim đập lạc nhịp, Hà Lê từng nói, ở gần anh ta là bị anh ta mê hoặc, những người phụ nữ khác chạy theo anh ta không ít, vậy thì cô bây giờ có giống như thế không, nếu xa anh ta một chút thì liệu cảm giác này có biến mất? Hiện tại thì không thể thoát ra được, cứ nhìn anh ta nhìn rất lâu..
Đôi mắt anh ta trong như nước thu, chiếc mũi cao khiêu khích, đôi môi... đôi môi dường như rất mềm mại, khi mũi giày anh ta chạm vào chân cô là tim cô lại nhảy lên một tiếng lớn, Thiên Ngân nuốt nước miếng hai lần, cổ Thiên Tuấn cũng bị cái gì chặn lại, anh ta nuốt ực một tiếng rồi vội vàng buông tay ra khỏi người cô, đi thẳng lên phía trên. Thiên Ngân ngẩn người, tự hỏi “rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình”, cô vẫn đứng nhìn theo lưng hắn, một cô gái khác xuất hiện trước mặt anh ta, hình như cô ta mời anh nhảy, kéo anh ta ra giữa tiếng nhạc du dương, cô thở hắt một tiếng là cô gái đó...cô ta là cô gái khóc ở cầu thang.
Nhất Khang cầm tay cô nhảy tiếp bản nhạc còn dang dở, cô giật mình đưa mắt nhìn anh, không lẽ anh đã nhận ra điều gì, cô cụp mắt che dấu sự bối rối. Nhất Khang ân cần:
-“Tại sao em không nhìn vào mắt anh, nếu em không nhìn vào mắt anh anh sẽ nghĩ em không yêu anh”.
Thiên Ngân ngước mắt nhìn lên, Nhất Khang cũng nhìn đối lại cô, nhưng không biết thế nào mà chỉ nhìn được một lúc nước mắt Thiên Ngân trào tra, rơi từng giọt lăn trên má. Nhất Khang không hiểu là gì nhưng mà vẫn kéo cô lại, ôm cô vào lòng, anh sợ mất cô.
Cô cũng không biết nguyên nhân, chỉ là cô khóc khi thấy muốn khóc như thế mà thôi...
Lúc về, Thiên Tuấn đi từ hành lang đi lại, còn Thiên Ngân từ cầu thang đi lên, cả hai cùng đi song song nhưng không ai nói với ai câu gì, Thiên Tuấn ra đến cửa thì có tài xế đến đón, Thiên Ngân đứng lại chờ xe của Nhất Khang, tâm trạng rất khó hiểu, thỉnh thoảng lại gõ gõ chân xuống mặt đường. Một vài chiếc lá khô cuốn theo gió sàn sạt đậu vào chân cô, Thiên Ngân nhủ thầm: “Mùa thu đến rồi, cây cối cũng muốn thay áo mới..”, hôm đó bầu trời thực sự rất trong xanh, một chiếc máy bay uốn mình xuyên qua tấm thảm khổng lồ, vẽ một vệt mây dài như chiếc cầu ô thước bắc qua, nếu một người đi trên chiếc cầu ấy liệu có khi nào được thấy chân trời.


Ngày Thiên Ngân bảo vệ khóa luận cũng là ngày cô được nhận thông báo được nhận thông báo ở lại công ty. Khóa luận bảo vệ xuất sắc, nhưng kết quả đó cũng chẳng có ý nghĩa nữa khi cô đã được làm ở Đại Phát, là thiên đường mà vô số sinh viên mới ra trường có nằm mơ cũng không thể mơ lọt vào nơi này.
Ngày tổng kết, thầy hiệu trưởng nhắc đi nhắc lại tên cô, “cô sinh viên xuất sắc”, “cô sinh viên tiêu biểu”, khiến các sinh viên khác cũng phải đưa mắt tìm kiếm xem thử cô hình thù tròn méo thế nào, cũng không phải họ muốn biết rốt cục cô “xuất sắc” hay “tiêu biểu” cỡ nào mà chỉ muốn biết “cô là là cái loại người như thế nào mà may mắn như vậy”, thật sự được giữ lại Đại Phát làm việc không chỉ phải có tài năng mà còn phải có cả may mắn nữa, cô đến giờ vẫn không biết mình là “cái loại người” tài năng thì ít mà may mắn thì nhiều. Thế nên cứ mỗi lần thầy hiệu trưởng kêu cô đứng dậy diện kiến là cô cứ không chút khiêm tốn mà đứng lên diện kiến, mặt có chút dương dương tự đắc.
Ngày tổng kết, đại diện của Đại Phát cũng đến tham gia, trước hết là để khuếch trương hình ảnh của mình, thứ hai là ...xin phép nhà trường cho Thiên Ngân về công ty làm việc, ông hiệu trưởng bình thường nghiêm nghị coi trời bằng vung, hiện tại một câu “kính thưa”, câu hai “kính thưa” với vị đại diện trẻ hơn mình gần 20 tuổi:
-“Sau đây tôi xin mời ông Thiên Tuấn, đại diện của công ty Đại Phát, hiện là trưởng phòng phòng Thị trường, là người đã giúp em Thiên Ngân rất nhiều trong đợt thực tập”.
Cả hội trường nhốn nháo, anh ta trong bộ áo vét lịch lãm, không giữ cái vẻ uy nghi như những người lãnh đạo khác mà ngược lại, cười mê hồn, vẫy tay dụ hoặc các sinh viên nữ, mỗi lời cất lên bị sinh viên nuốt vào tưởng chừng như muốn nuốt hết con người anh ta. Thiên Ngân nhếch mép, hiệu trưởng nói cái gì chứ “là người giúp đỡ em Thiên Ngân rất nhiều” có mà “là người bóc lột em Thiên Ngân rất rất nhiều” thì đúng hơn. Mỗi ngày không kiếm được việc cho cô làm thì anh ta không cam tâm thì phải. Cô ngồi nghe anh ta phát biểu cũng nuốt lấy từng từ, nhưng mỗi từ phát ra đều làm cho quá khứ bi thương trồi lên, tức tối.
Thiên Tuấn nói chuyện rất cởi mở, lúc đầu là trình bày khái quát về Đại Phát, lúc sau là nêu lý do đến đây...cuối cùng là nhận xét về hai sinh viên của nhà trường đã thực tập ở công ty. Chúng ta chỉ nghe nhận xét về Thiên Ngân thôi nhé:
-“Thiên Ngân là một sinh viên rất có ý chí”
-“Ngày nào cũng bắt tôi chạy từ tầng này lên tầng nọ, không có ý chí cũng phải có ý chí”. Thiên Ngân ngồi dưới khán đài cười đau khổ.
-“Là người dễ hòa đồng với đồng nghiệp của mình”. Thiên Tuấn tiếp tục.
-“Dĩ nhiên tôi là người hòa đồng bẩm sinh, tôi chỉ không thể hòa đồng với anh, khi và chỉ khi với anh mà thôi”. Thiên Ngân chửi thầm trong bụng.
-“Là sinh viên chăm chỉ”. Thiên Tuấn tiếp tục khen ngợi.
-“Đạo đức giả, đúng là đạo đức giả, chẳng phải anh luôn luôn miệng kêu tôi là con heo lười biếng, con heo hay ngủ gật sao”. Tâm tình cô tiếp tục không thể chấp nhận mấy lời giảo hoạt kia.
-“Là một người rất chuyên tâm vào công việc”.
-“Hừ hừ, tôi chuyên tâm do gen di truyền, tôi chỉ không chuyên tâm được khi có anh ngồi một bên mà thôi”. Nhưng chợt thấy suy nghĩ mình có chút không đứng đắn liền cải chính lại “không phải vì thích anh mà không chuyên tâm được mà là do, phải nói đúng hơn là do không thích ngồi cạnh anh nên không chuyên tâm được”. Cô gật gù với lý giải vừa rồi.
-“Chúng tôi cần một nhân viên như thế, tôi ...cần cô ấy”. Thiên Tuấn vẫn đang đứng trên sân khấu, mắt đưa tìm kiếm.
Không phải “chúng tôi cần cô ấy” mà là “tôi cần cô ấy”, có khi nào anh ta nói thiếu từ ngữ hay không? Hay là anh ta cố tình nói như vậy, “chúng tôi” hay là “tôi”, Thiên Ngân vẫn suy nghĩ, càng phân tích càng thấy có chút bấn loạn. Tất cả những ngôn từ anh ta thốt lên cô đều có từ ngữ chua cay để đáp trả, nhưng mà trong lúc này, ngôn từ này, không giống như trước, nó được nói bằng giọng trầm ấm khác lạ, khác lạ đến nỗi người ngồi nghe là cô thấy tim mình như có sợi lông gà vờn qua vờn lại, nhất thời không tìm được từ gì đễ cãi lại, nói đúng hơn là cô không có tâm tình để mà cãi lại.
Cổng trường xôn xao, chiếc xe BMW chờ cô, không muốn bị sinh viên khác nhòm ngó nên cô cúi đầu nhanh chóng bước vào, càu nhàu:
-“Anh đậu xe ở đây là muốn biến em thành người đầy tai tiếng phải không?”
Nhất Khang quay qua cài dây bảo hiểm cho cô và nói nhẹ nhàng:
-“Em là người tai tiếng nhất trong cuộc đời anh”.
-“Anh có biết scandal nào rồi cũng bị quên lãng không?” Thiên Ngân bướng bỉnh.
-“Nhưng anh đã để nó ở chỗ này thì làm sao mà quên được, mãi mãi không quên được”. Nhất Khang đập tay vào ngực trái của mình, nhìn sâu vào mắt cô.
Cô xúc động ngó lơ đãng, trong cổng trường có một người đàn ông, hai tay xỏ túi quần đứng nhìn về hướng cô, mấy nữ sinh đi qua liếc anh ta ngưỡng mộ. Thoáng chút bất bình, cô trách cứ: “Nhìn gì mà nhìn chứ”.
Miệng Nhất Khang đã ở trên tai cô, anh nói khẽ:
-“Em nói gì cơ?”
Cô bối rối quay lại, chưa kịp định thần nên buột miệng:
-“Em nói mấy nữ sinh đang nhìn anh ta”.
-“Đang nhìn ai cơ? Anh đâu thấy ai đâu?”
-“À mấy cô đó cứ nhìn anh”. Cô chỉ ra ngoài cửa xe, có mấy cô gái tò mò ngoái đầu nhìn vào hai người.
Thật tội nghiệp Nhất Khang, anh không biết mình bị lừa dối, mà cứ tưởng cô vì người ta nhìn anh mà bất bình, nên miệng cứ thế mà mỉm cười suốt dọc đường. Thiên Ngân cũng vì vậy mà thấy mình có tội vì cô không bất bình vì anh mà bất bình vì người khác cứ nhìn Thiên Tuấn....



P.42


Thiên Ngân đã dự định chắc như đinh đóng cột rằng khi bảo vệ khóa luận xong nhất định phải về quê một chuyến, nguyên nhân thì cũng chỉ có mỗi nguyên nhân ấy, muốn gặp lại cậu bé Curin một lần nữa, muốn nghe lời giải thích của cậu ta, cô đã bị ốm 1 tuần liền vì dầm nước mưa kể từ ngày cậu ta đi. Mỗi lần gọi điện về dò la tin tức từ mẹ cô lại bị mẹ mắng cho một trận té tát:
-“Mày là con tao hay mày là con thằng Curin hả?”
Tất nhiên cô không phải là con gái của cậu ta rồi, thế nhưng con chưa vì mẹ mà ốm khi nào (con bất hiếu), mẹ cô lại bảo: “Lần sau mà còn nhắc nữa là tao từ mặt không thèm nói chuyện nữa”. Mẹ cô cũng đã ngán ngẩm đề tài này rồi, với lại bà có biết gì đâu mà kể cho con gái, bà là người lấy lá thư ướt sũng trong tay cô đưa vào bếp hong khô cơ mà, tình bạn giữa con bà và cậu bé đó quả thực rất thân thiết. Chúng như hai đứa con của bà, hai đứa như hai chị em ruột.
Thiên Ngân bị mẹ cự tuyệt nên sau này không dám nhắc đến nữa, nếu không vì trưởng phòng bắt cô ở lại thì có thể cô đã viên mãn hơn. Thế nhưng dạo gần đây cô không còn trách cứ anh ta về mấy chuyện cỏn con đó nữa. Thiên Ngân nhận ra từ lúc nào đó, mình trở thành một trong số những cô gái bị anh ta lôi cuốn, sức đề kháng cũng có chút giảm sút khi đứng trước mặt anh ta, cô có phần sợ hãi, có phải một ngày nào đó cô có bị anh ta vứt bỏ chỏng chơ hay không, cô không sợ gì hết, chỉ sợ bị tổn thương, vết thương ngoài da thì có thể chữa lành, nhưng vết thương do bị bỏ rơi sẽ mãi mãi không thể nào tan biến đi được, nó sẽ đào khoét một khối nhức nhối trong người mà hành hạ cô. Nói gì thì nói, Nhất Khang sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho cô, bước chân cô thơ thẫn rồi dừng lại trước phòng giám đốc. Nhất Khang vừa gác điện thoại xuống, nhìn thấy cô thểu não như vậy bèn hỏi:
-“Chẳng phải em còn viết bản thảo chiến lược gì đó sao? Qua đây làm gì?”
Thiên Ngân bước vào phòng, cô thật thà:
-“Nhất Khang! Tự dưng em thấy nhớ anh”.
Anh cười bí hiểm đẩy ghế ra, tiến lại về phía cô, lấy tay mình giữ lấy cằm cô, mắt đắm đuối. “Cách”...Môi chưa chạm vào môi cô thì đã bị tiếng mở cửa quấy nhiễu, anh cau có:
-“Này chú không biết gõ cửa sao?”.
-“Trước đến giờ anh đâu bắt em phải gõ cửa?” Thiên Tuấn nhún vai.
Nhất Khang đành phải hạ giọng:
-“Thế chú sang đây làm gì?”.
Thiên Tuấn nhìn sang cô nói như ra lệnh:
-“Tôi nói cô viết bản thảo, chỉ mới viết được ngần này mà còn đi lung tung sao, mau về viết lại cho tôi”. Sau đó anh ta đóng sầm cửa, giận dữ đi về.
Thiên Ngân lầm lũi bước ra, Nhất Khang định kéo cô lại nhưng mà thấy khí em trai mình như thế sợ cậu ta làm khó dễ cô nên đành lưu luyến để cô đi.
Hết giờ làm, bản thảo chưa viết xong, cô đành ở lại tăng ca, trưởng phòng cũng ở lại chờ cô, anh ta cần nó để sáng mai nộp lên chủ tịch đại nhân.
Vì trước đây cô a đã quen với danh mục mỹ phẩm nên khi cô được giữ lại công ty làm việc thì cô được giao phụ trách danh mục này cùng với Bảo Liên, ngày hôm nay Bảo Liên đi thực tế tại địa phương nên công việc viết bản thảo này cô phải đảm nhiệm, lần đầu viết bản thảo có chút ngờ nghệch nên cứ lâu lâu phải hỏi ý kiến của trưởng phòng:
-“Anh xem danh sách này được không?”.
Anh ta nhìn sang rồi quay lại nói:
-“Đừng mang tất cả nhãn hiệu vào thế này, chọn 10 nhãn hiệu bán chạy nhất đưa vào?”
Thiên Ngân ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi:
-“Cái này tháng sau có nhiều đơn đặt hàng lắm, đưa vào không?”.
Bị hỏi nhiều quá, anh ta cũng phát cáu:
-“Tôi cũng đang làm việc, đã bảo chọn 10....” Đột nhiên sững lại, mắt Thiên Ngân cũng giật mình mà mở to nhìn anh ta, mối chím lại xem lại mình, quả thực là đã làm phiền anh ta rồi, nhưng mà Thiên Tuấn mới nói được nửa câu thì sững lại, toàn bộ gương mặt cô biểu hiện sự hối lỗi nhưng đôi má lúm đồng tiền như đang cười dụ hoặc anh. Thiên Ngân ngả người ra sau, ánh mắt anh ta khó hiểu, nhưng khi anh ta đưa tay vén mấy lọn tọc trước mặt cô thì đột nhiên toàn thân run rẩy, cô bối rối quay mặt đi, hai má nóng bừng:
-“ Tôi mang về nhà làm, sáng mai tôi sẽ mang cho anh sớm”. Cô cầm xấp bản thảo lúng túng đi ra.
Thiên Tuấn cũng không kém phần rối loạn:
-“uhm, sáng mai đưa cho tôi, nhớ phô tô lại một bản nhé”. Anh ta căn dặn:
-“Mang đến nhà tôi trước 6 giờ để tôi còn xem lại”.
Chỉ là mai ngủ dậy sớm hơn ngày bình thường mà thôi, nếu có ở lại làm tiếp thì cũng không thể nào mà tập trung làm việc được.
Tối hôm đó Thiên Ngân làm xong bản thảo, xem lại cẩn thận một lượt, cuối cùng thì thở phào đi về giường ngã vật xuống, Hà Lê nằm bên cạnh thở đều đều còn cô thì khuya rồi vẫn không thể nào chợp mắt, lăn qua lăn lại, cuối cùng không kiên nhẫn nữa mà xách điện thoại lên gõ: “Nhất Khang !Chúng ta có lẽ nên chia tay thôi”.
Cô không ngờ lúc đó Nhất Khang lại chưa ngủ, anh nhìn tin nhắn mỉm cười:
-“Em lại giận dỗi gì rồi phải không? Không phải là chuyện lúc chiều chứ? Mai anh sẽ bù cho em”.
Nhớ lại chuyện lúc chiều, lúc Thiên Tuấn đẩy cửa bước vào, cô lại thấy mình có tội lỗi lớn, đáng ra cô nên không nên có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát như vậy.

............

p.43


Tin nhắn đi rồi là cô lăn ra ngủ luôn, sáng mai cô ngủ dậy sớm thiệt sớm, ra quán photo sao lại một bản. Công việc cũng thuận lợi đáng kể. Từ hôm cô được nhận làm việc tại Đại Phát, trên các diễn đàn người ta nói về cô không ít, tốt có, ghen tị có...
Ở quán phô tô mà gặp một người quen biết cô thì cũng là bình thường. Cậu thanh niên trẻ giới thiệu là sinh viên trường kinh tê Y, là trường cô đã theo học:
-“Chị làm việc ở Đại PHát hà?”.cậu ta nhìn cô ngưỡng mộ.
-“Chị mới vào làm ở đó được mấy ngày”.
-“Chị là Thiên Ngân phải không?”
-“Sao em biết?”.Thiên Ngân bất ngờ.
-“Em đọc tin tức trên mạng có thấy tên và hình của chị, không ngờ gặp chị ở đây, thật là vinh dự quá, em học cùng trường sau chi một khóa?” .Cậu sinh viên nói một hồi, lại tiếp tục:
-“Chị làm gì ở đây?”
Thiên Ngân dơ tập bản thảo lên nói :
-“Chị phô tô cái bản thảo nộp cho cấp trên”.
Cậu sinh viên kia hí hửng, xin cô một bản sao vì nếu là sinh viên mà có một số liệu thực tế của công ty nào đó thì rất quý giá, Thiên Ngân cũng không nỡ lòng nào mà từ chối, nếu giúp được hậu bối của mình thì cô cũng sẵn lòng. Cậu sinh viên đó cầm xấp bản thảo cảm ơn cô ríu rít khiến cô thấy có chút tự hào, vì làm được việc gì đó rất lớn lao.
Cô khoan thai bước đến khu chung cư của trưởng phòng.
Do cô đến sớm quá nên anh ta cũng mới ngủ dậy, người còn mặc bộ quần áo ngủ chập chững bước ra, tay che miệng ngáp bộ dạng ngái ngủ, hẳn mới từ giường bò dậy, lúc thấy Thiên Ngân đứng trước cửa phòng anh ta ngớ người lúng túng:
-“Tôi tưởng người giao đồ ăn sáng”. Lại thấy Thiên Ngân sửng sốt nhìn vào bộ đồ ngủ của mình thì rối rít gãi đầu: “Cô mang đến sớm vậy, mang để trong bàn kia hộ tôi”. Chỉ cho Thiên Ngân chỗ bàn làm việc của anh, còn anh ta tranh thủ đi vào phòng chỉnh lại trang phục thật chỉnh tề. Thiên Ngân phát sinh ý nghĩ: “mặc đồ ở nhà cũng rất phong thái”.
Cô đã đến đây hai lần nhưng mà lần nào cũng gấp gáp chưa có cơ hội nhìn kỹ lại, hóa ra trưởng phòng lại thích tranh ảnh như vậy, xung quanh tường đều được trang trí với những khung hình rất kỳ dị, cô nhìn mãi mà cũng chẳng hiểu nội dung mấy bức tranh vẽ cái gì, giống tranh Picaso, là tranh trìu tượng, sở thích này cũng thật khác người. Bàn làm việc được bố trí sâu bên trong, cạnh cửa sổ, cũng có nhiều khung hình vây quanh, trên bàn có nhiều loại sách nhiều thứ tiếng, chủ yếu là sách tiếng Anh, có một quyển từ điển dày cộp, chữ viết rất kỳ lạ, “không biết có phải là tiếng Ấn Độ không?”, cô thả tập bản thảo trên tay xuống, tò mò lật cuốn từ điển ra lật từng tờ xem xét, dường như là tiếng Ấn Độ, lại giống tiếng Lào, Tiếng Ấn, tiếng Lào, chữ đều ngoằn nghèo như giun. Tay cô đột nhiên ngưng lại, da mặt tự nhiên tái xanh, tay chân bủn rủn, suýt nữa khụy xuống nền nhà, giữa cuốn từ điển này có một tấm hình rất đỗi quen thuộc....
Thiên Tuấn quay lại, nhìn thấy cô đứng tần ngần chỗ bàn làm việc của mình, anh ta vừa cầm chiếc khăn lau mặt vất ngang cổ, vừa tiến lại gần hỏi:
-“Cô đến sớm vậy, chắc chưa ăn sáng đúng không? Có muốn đi ăn sáng cùng tôi không?”
Tim anh tự nhiên thắt lại, Thiên Ngân hất đầu quay mặt về phía anh, hai mắt cô sũng nước, một tiếng nấc vang lên khiến lòng anh tê tái, anh tiến lại gần định hỏi câu gì đó, thế nhưng Thiên Ngân đã lướt qua anh, vẻ mặt căm phẫn chạy như chạy trốn, tấm hình trên tay cô, nhẹ rơi giữa nền nhà.
Anh không hiểu là chuyện gì nên cũng không chạy theo mà đi chầm chậm lại chỗ cô vừa nãy đứng, nhặt tấm hình lên, da mặt anh cũng tự nhiên tái xanh....
Đó là một tấm hình hơi nhăn nhúm do bị hai đứa trẻ giành qua giành lại đòi sở hữu, người giành chiến thắng là cậu bé con hơn, trong lúc cô bé kia lơ đãng đã bị cậu ta thừa cơ cướp mất.
Tấm hình đó là tấm hình có nội dung hình hài duy nhất trong căn phòng của Thiên Tuấn, trong hình là một cô bé quàng khăn quàng đỏ trong bộ đồng phục học sinh áo trắng, váy xanh kéo lấy áo cậu con trai giành lại bản hạnh kiểm không mấy tốt đẹp của mình. Cậu con trai mặt vênh váo, cô con gái mặt xấu hổ, mặt đau khổ, chạy theo. Sân bóng bao la, trời cây đều một màu xanh lục.
Một ông nhiếp ảnh gia đi ngang qua, tức cảnh sinh tình, nháy máy một bức, nghe nói sau đó bức ảnh được giải thưởng, ông ta quay lại tìm cô cậu kia, mang cho cô cậu đó một tấm gọi là cảm ơn, thế là diễn ra trận tranh giành ẩu đả giành quyền sở hữu bức hình.
Thế mà thời gian thấm thoắt ngang ngạnh trôi qua, cô gái kia đã 24 tuổi, vừa tốt nghiệp trường kinh tế Y, suốt mấy năm học đại học cô không thể chấp nhận một cuộc tình nào, bởi trong sâu thẳm trái tim, cô sợ vết thương lòng sẽ tái phát.


p.44

Bình thường cô sẽ rất sợ người khác bàn tán xì xầm chuyện của mình nhưng mà hôm nay, bất kể xung quanh cô người qua lại rất đông, thấy bóng Nhất Khang thấp thoáng từ xa đi lại, cô đã vội vã chạy lại úp mặt vào ngực anh khóc nức nở. Nhất Khang nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
-“Em sao vậy?”.
-“....”. Cô lắc đầu, ôm chặt anh hơn.
Anh mỉm cười :
-“Có phải em hối hận vì lúc tối đòi chia tay anh phải không?”.
Cô lắc đầu, lại dụi mặt vào ngực anh khóc nức nở. Mặc cho những người kia nhìn, mặc cho họ nói gì, lúc này cô cần sự an ủi, tại sao lúc nào cô cảm thấy buồn là lại đến tìm anh? Cô đẩy anh ra, cô thật ích kỷ, cứ coi anh là bia đỡ đạn cho mình, nhưng anh đã kéo cô trở lại lòng mình, khẽ nói: “Em cứ khóc cho xong rồi hẵng đi, vội gì chứ?”. Dù thế nào thì sau đó cô cũng có thể bật cười thoải mái.
Buổi sáng hôm đó, trưởng phòng đến muộn, vừa đến phòng làm việc đã vội vàng túm lấy tay cô lôi đi, nhân viên trong phòng cũng ngạc nhiên bởi trong mắt họ anh ta trước giờ là người điềm đạm chưa giận dữ với ai bao giờ, lúc nào cũng cười nói vui vẻ, hôm nay lại khí thế hầm hầm tức giận, lôi xềnh xệch cô nhân viên mới đi ra mà không động lòng thương hoa tiếc ngọc gì hết, “Chắc cô ta phạm tội gì nặng lắm”. Ai cũng nghĩ như thế. Không ai dám kéo hai người họ lại hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra
Nhất Khang vừa ra đến cửa cũng đã thấy người yêu mình bị người ta lôi đi, định chạy theo thì mẹ anh xuất hiện, bà cũng nhìn thấy hai người kia nhưng không thèm để ý, đi thẳng vào phòng làm việc của giám đốc, Nhất Khang cũng khó xử đi vào, trong lòng rất muốn đi giải cứu cho cô gái.

Hành lang trống vắng, Thiên Tuấn lên tiếng trước:
-“Chị”.
-“....”. Cô ngạc nhiên, lại gọi cô bằng tiếng “Chị” như trước.
-“Lúc sáng tại sao chị lại bỏ chạy, tại sao lại khóc?”. Thiên Tuấn gấp gáp
Thiên Ngân tức tối, trong lòng nặng trịch không thèm trả lời, quay đầu bước đi, nhưng lại bị anh ta lôi lại, ném mạnh vào tường:
-“Tôi hỏi chị tại sao lại khóc, sao chị không trả lời tôi? Định bỏ trốn sao?” Anh ta giận dữ.
Cô ngẩng mặt lên hai mắt ráo hoảnh, giọng nói vô cảm:
-“Tại sao tôi không được khóc, tại sao tôi phải trả lời anh, tại sao tôi phải bỏ trốn? tôi phải đi làm việc, đừng cản đường tôi”.
Cô toan bước đi, lại bị ném mạnh trở lại, anh ta dằn từng tiếng:
-“Người vô trách nhiệm như chị không nên khóc, không được phép khóc”.
Thiên Ngân hất tay anh ta ra, nói như hét vào mặt:
-“Cậu nói tôi vô trách nhiệm, tôi vô trách nhiệm mà vẫn đứng chờ cậu 6 tiếng đồng hồ dưới mưa sao, tôi không hiểu tại sao lại phải chọn bộ đồ đẹp nhất để chờ cậu”.
Hai người bọn họ trong một giây lại cùng nhớ về cuộc hẹn gần 10 năm trước
Thiên Ngân vội vã bước đi, không phải đi về phòng làm việc mà đi vào toalet, thỉnh thoảng đưa tay lên quệt nước mắt. Lâu nay cô muốn tìm cậu ta, nhưng tại sao khi mặt đối mặt với cậu ta lại không kiềm chế được mà khóc như thế, cô không biết nên cư xử như thế nào, là tức giận hay là mỉm cười ôm lấy....
Trưởng phòng Thiên Tuấn cứng người, mắt lóe lên tia hoảng loạn, hai bàn tay nắm chặt, câu nói của cô như ngọn dao vô hình cứa vào tim anh một nhát, đau rát, phải chăng mình đã hiểu nhầm??....


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 7

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất