๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Aug 06, 2011 10:18 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3  Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3



Mỗi lần muốn xin tài liệu gì để đưa vào làm khóa luận là Thiên Ngân phải chạy sang phòng giám đốc xin chữ ký xác nhận, đó chỉ là thủ tục quy định thôi nên Khang cũng không làm khó cho cô. Nhất Khang đưa cho cô tờ giấy xác nhận, hỏi quan tâm:
-"Khóa luận của em hoàn thành đến đâu rồi, vừa học vừa làm như vậy cẩn thận không tẩu hỏa nhập ma đó?.
Thiên Ngân cũng phải bật cười:
-"Dạ chỉ mới viết phần mở đầu thôi".
Trong công ty này không ai là không biết tính tình của giám đốc Khang, một con người nóng nảy, không nhân viên nào dám trêu chọc anh. Lần trước, lúc ở quán KaraOke ông giám đốc bị Thiên Ngân tát cho một tát mà không nhân viên nào dám mở miệng hỏi han thì biết. Nhưng khi ở bên cạnh Thiên Ngân lại khác, tâm tình anh cũng có chút đặc biệt, vẻ cứng rắn được thay bằng bộ mặt nhu hòa, hiền như củ khoai lang. Do vậy mà nhiều lúc Thiên Ngân không có hiểu biết gì cũng bị đồng nghiệp nữ đưa ra ganh tị.
Lúc Thiên Ngân ra đến cửa phòng thì nhận được tin nhắn, là điện thoại của Nhất Khang: "Lần sau muốn có tài liệu bắt buộc phải nộp phí".



Trong lòng cô khẽ rung động, tủm tỉm nói thầm: "Phí gì chứ?"
Cô đang cúi bước thì đụng phải Chiến đang từ phòng nhân sự bước ra.Dù làm một công ty nhưng hai người làm ở hai phòng khác nhau nên giờ giấc cũng khác, phòng nhân sự là phòng được tan ca sớm nhất, còn phòng Thiên Ngân phải làm thêm nhiều nhất nên việc gặp mặt để nói chuyện là rất khó, quá lắm chỉ có thể đi ngang qua cười chào một tiếng mà thôi. Mấy bữa nay vì chuyện của Hà Lê mà Thiên Ngân phải tìm gặp Chiến, thật may mắn làm sao khi không tìm lại ta lại dẫn xác tới. Hỏi han Thiên Ngân vài chuyện vu vơ thì anh ta chào đi, Thiên Ngân sực nhớ ra gọi anh lại:
-"Nè tớ có việc hỏi bạn".
Chiến đành phải đứng đó thắc mắc. Thiên Ngân tiếp tục:
-"Là chuyện của Hà Lê thôi, tại sao lâu nay bạn lại tránh mặt nó".
Một thoáng khó xử thoáng qua mặt , Chiến trầm ngâm:
-"Có thể Ngân sẽ hiểu, có thể Ngân sẽ không chấp nhận nhưng giờ Chiến không đủ can đảm để giải thích".
Nói như vậy rồi anh quay lưng:
- "Tớ đang bận, gặp lại sau nhé".
Thiên Ngân cố kéo tay anh lại, hỏi cho ra ngô ra khoai:
-"Hay là bạn có người khác rồi, nếu không thì hãy giải thích rõ ràng cho Hà Lê hiểu, đừng để cô ấy phải suy nghĩ như vậy".
Chiến quay lại chưa kịp giải thích, đã thấy trưởng phòng của Thiên Ngân từ xa đi tới, mắt thì nhìn chằm chặp vào cả hai, cô vội buông tay Chiến ra, khẽ nói:
-"Gặp lại cậu sau, tôi phải làm cho rõ ràng mới thôi".
Chiến vẫn đứng chúi mũi giày xuống nền nhà, lắc đầu chán nản . Trưởng phòng đi ngang qua ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ xẹt ngang dòng suy nghĩ của hai người, anh ta cười rất tươi chào rồi mở cửa phòng Giám đốc đi vào.
Vị trưởng phòng trước khi Thiên Ngân vào thực tập thì thường không làm việc ở phòng riêng của mình mà ngồi chung với nhân viên, khi Thiên Ngân xuất hiện anh ta buộc phải nhường bàn làm việc cho cô, lui về phòng mình. Cả phòng tiếc hùi hụi "sau này không thể chiêm ngưỡng" anh nữa, thế nhưng anh ta còn trẻ lại thích đông vui , không thích mình giống như ông già ngồi một thu lu một mình nên chỉ hai ba ngày sau thì anh ta lôi ghế của mình đi ra ngoài, ké một chỗ bên cạnh Thiên Ngân, lúc đầu Thiên Ngân hơi khó chịu vì không muốn mình trở thành "mồi ngon" trong mắt anh ta, nhưng sau đó cũng chẳng phải bận tâm nữa, việc ai người đó làm. Chỉ tội cho mấy nữ nhân viên đằng sau, thỉnh thoảng liếc nhìn chứ không được ngồi bên cạnh, cũng không ai có khả năng kéo trưởng phòng lại ngồi chỗ mình bởi vì chỉ có chỗ của Thiên Ngân mới đủ rộng cho hai người ngồi.
Hôm nay, trưởng phòng đi từ phòng giám đốc về thì đưa cho Thiên Ngân tờ giấy, Cô cầm lấy đọc thì tức giận xì khói ra hai tai, có lẽ anh ta nghĩ cô và Chiến là quan hệ tình cảm, nên trên tờ giấy trắng tinh đó, ở giữa là 5 chữ tròn trịa: "CÔ LÀ TRƯ BÁT GIỚI".
Cô không biết nên trả đũa như thế nào chỉ biết trốn tránh viết lại: "thì sao, có liên quan gì đến anh không?".
Thiên Ngân ngờ nghệch chỉ nhận được một câu trả lời khó hiểu:
-"Cô có chắc là không liên quan đến tôi?".
Chẳng cần đếm xỉa câu trả lời tiếp theo của Thiên Ngân là gì, anh ta đứng dậy vỗ tay, miệng cười như hoa, tập trung chú ý của nhân viên nói:
-"Mọi người nghe đây, đến thời điểm này là ngày 23 của tháng, nhưng chúng ta đã hoàn thành xong chỉ tiêu đưa ra, từ nay đến cuối tháng mỗi sản phẩm chúng ta bán được đều được tính phần trăm cộng vào tiền thưởng, mọi người hãy cố gắng lên nhé.".
Ai cũng vỗ tay rào rào nét mặt vừa tự hào vừa sung sướng, có hai cô nhân viên can đảm nhất, mặt biểu lộ cảm xúc nhất chạy lên ôm chầm lấy anh:
-"Trưởng phòng anh thật là tài giỏi, em rất cảm kích".
Vài cô nhân viên có chút ghen tị, nhưng không dám liều lĩnh ôm anh mà chỉ chạy lên nắm tay anh, cảm ơn ríu rít. Anh ta thật chẳng ra sao, không những không đẩy bọn họ ra mà còn ôm rất chặt, hai tay vỗ vào lưng của các nàng, tiếp tục cười mà khiêm tốn:
-"Tất cả là công lao của mọi người".
Hai cô gái kia thích thú siết chặt anh hơn nữa .
Chỉ có Thiên Ngân đứng sau lưng anh ta mà tay chân bất động, cô nhìn thảm cảnh trước mắt, cười mỉa mai: "Chưa biết ai là Trư Bát Giới".


Dù cho Thiên Ngân nói rất khẽ nhưng vị trưởng phòng đã nghe thấy, anh ta quay lại nhìn cô nháy mắt. Cô giật mình không những không thấy vui mà ngược lại còn thấy ơn ớn vội lùi ra sau vài bước.
Anh ta nhìn khắp một lượt rồi nói:
-"Lúc nãy tôi đã đề nghị với giám đốc, cuối tháng này chúng ta sẽ có buổi tiệc liên hoan nhỏ mừng chiến thắng này, tất nhiên mọi chi phí đều do công ty chi trả, có ai đồng ý không?".
Tất nhiên là tất cả cánh tay đồng loạt giơ lên, phát hiện ra tay của Thiên Ngân giơ lên trước nhất.
Ai cũng háo hức chờ ngày liên hoan, nhưng trong thời gian chờ đợi không ai dám lơ là công việc, vì theo công suất như thế này thì cuối tháng tiền hoa hồng được thưởng còn cao hơn cả tiền lương chính nữa.
Các vị ấy là nhân viên chính thức rồi nên làm rất chuyên nghiệp, mỗi vị kiêm rất nhiều mặt hàng, lại phải nắm bắt tình hình quản lý chi nhánh ở các tỉnh nên đầu tắt mặt tối hơn cô nhiều. Thiên Ngân chỉ phụ trách phần mỹ phẩm thôi cũng đã mệt lả lơi rồi, trong lúc rảnh rỗi thì cô tranh thủ lên mạng, trên màn hình máy tính của cô luôn hiện trang Facebook. Mấy ngày gần đây, do có sự giới thiệu nên mấy người lạ cũng nhảy vào trang của Thiên Ngân hỏi mua Mỹ phẩm, cô ghi lại địa chỉ, và chỉ những người đã tin tưởng chuyển tiền cho cô trước cô mới chuyển hàng cho họ. Thiên Ngân cũng chỉ đi mua được mỹ phẩm vào ngày nghỉ cuối tuần, nên cũng hay bị hiểu nhầm là chôm tiền bỏ chạy, bị chửi om sòm trên tường, làm cô có hơi chán nản.
Ở Facebook, có nhiều trò chơi và ứng dụng giúp cô có thể giải trí tại chỗ, Thiên Ngân vào mục bói toán, bấm vào "xem kiếp trước bạn là ai trong Tây Du Ký".Trên màn hình xuất hiện một con heo bụng phệ, tai như hai cái quạt nan, mũi to thò lò, cười nhìn cô, Thiên Ngân bật cười sảng khoái. Đằng sau cô cũng có tiếng cười đắc ý:
-"Đã bảo cô là Trư Bát Giới rồi mà".
Mặt Thiên Ngân đỏ như gấc, quay lại, anh trưởng phòng đẹp trai chứ dán mắt vào màn hình mà cười vào mũi cô, thật là không còn gì để mà mất mặt hơn. Cô cố vớt vát danh dự , click vào nút bấm "OK" bên dưới dòng chữ : "bạn có muốn thử lại lần nữa không?".
Xủi xui cho Thiên Ngân nhà ta, mọi lần khác kết quả của cô là Quan Âm Bồ TÁt, khi là Sa Tăng, có lần may mắn còn được gặp cả Đường Tăng nữa, nếu thử lại máy sẽ cho đáp án khác thế nhưng hôm nay, đúng thời điểm này, họ trốn đi đâu hết, để lại lão heo mập ở nhà, bên dưới tấm hình của lão xuất hiện dòng chữ: "BẠN LÀ TRƯ BÁT GIỚI".
Thiên Ngân xấu hổ muốn chui xuống đất đào tẩu nhưng bất lực liền tăt phụt màn hình, xách tập tài liệu, lầm lũi ra đi:
-"Tôi sang phòng Giám đốc xin dấu xác nhận".
Đi được một đoạn thì cô gặp Chiến, anh ta đang cố bước đi nhanh để không bị bắt gặp, nhưng Thiên Ngân đã đuổi kịp:
-"Bây giờ cậu còn cố ý tránh mặt tôi nữa sao?"
Chiến chỉ ấp úng:
-"Đừng bắt mình phải nói ra sự thật"
-"Cậu nói thế là thế nào, dù sao cũng phải giải thích cho nhau chứ, cậu có biết vì cậu mà mấy ngày nay Hà Lê cư xử như một con khùng không hả?".
Nói xong thì đưa tay lên vuốt ngọn tóc mà Hà Lê đã cưỡng bức cắt ngang của cô, vẻ mặt cương nghị hơn:
-"Nếu không nói thì đừng trách tôi".
Chiến hất tay cô ra, nói như muốn hét vào mặt:
-"Cậu bảo tôi phải nói làm sao đây, chẳng lẽ tôi sẽ nói thật cho cô ấy biết là tôi quen cô ấy vì chỉ được muốn ở gần cậu thôi sao?.
Thiên Ngân tức giận, cũng thấy bàng hoàng , cho anh ta một cái tát đau điếng, cô nghiến răng:
-"Đồ xấu xa, cậu nghĩ là Hà Lê có thể chịu nổi khi nghe những lời thất đức này sao?"
Nói rồi bỏ đi, cô đi rồi Chiến vẫn đứng ở đó, tay ôm má, nước mắt lưng tròng, trong lòng ngổn ngang tâm trang. Sau mấy phút sau đang toan bước đi thì trước mặt anh xuất hiện một người đàn ông , anh ta đi lại gần đập vào bàn tay mình vào vai anh vừa nói vừa cười:
-"Muốn có thành quả mà dẫm đạp lên tấm lòng người khác liệu có cảm thấy vẻ vang?" Chiến chỉ biết đứng như trời trồng nhìn dáng người cao ngạo của anh ta biến mất, anh biết anh ta là ai.

......

p.16
Tối đó, Thiên Ngân đi về phòng mà đầu óc hỗn loạn, Hà Lê đang nấu canh thấy cô ở cửa thì tíu tít:
-"Nè tao kể cho mày chuyện này thú vị lắm" vừa nói vừa bưng nồi canh trên bếp xuống, vẻ mặt rất hớn hở.
Thiên Ngân thả túi xách xuống giường rồi nghi ngờ quay lại:
-"Chuyện gì mà khiến cô nương tâm hồn trên mây thế kia"
-"Hôm nay tao được ông giám đốc ngỏ lời yêu .."
Có chuyện tốt như vậy thì còn gì tốt hơn được nữa, như vậy Hà Lê có thể quên béng đi lão Chiến chết tiệt kia rồi, thế nên không cần Hà Lê giải thích thêm , Thiên Ngân đã la lên sung sướng:
-Có chuyện như thế thật sao ? Thế mày trả lời thế nào?"
Hà Lê đẩy cô ra, hạ giọng xuống:-"Tao cho lão đó một cái tát". Im lặng một lúc cô lại tiếp tục:-"Lão nói tao chỉ có thể làm bồ lão chứ lão không thể nào ly dị vợ".
Hóa ra là vậy, hóa ra là lão ta cũng là loại háo sắc, cái loại vợ con đề huề rồi mà vẫn ve vãn người khác. Nhưng lão đó là giám đốc chỗ Hà Lê thực tập cơ mà, Thiên Ngân thắc mắc:
-"Vậy thì còn khóa luận, có phải đổi chỗ thực tập không?"
Hà Lê gắt lên: -"Thì phải đổi chỗ chứ biết làm thế nào nữa".
Buổi tối không khí trong phòng trở nên nặng nề, Thiên Ngân không ngủ được, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, Hà lê vẫn ngồi ở bàn học, cặm cụi viết lách, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt đăm chiêu, cuốn nhật ký màu xanh này cô chỉ viết những gì thuộc về Chiến.
Xe buýt hôm nay đông nghẹt người, hôm qua mất ngủ, người mệt mỏi muốn chợp mắt một chút thì bị chen lấn đến mệt bơ phờ, Thiên Ngân lê chân lên công ty không một chút sức lực, anh bảo vệ manly nhìn cô thương hại khuyên cô nên "về nhà tĩnh dưỡng", mặt cô trắng xanh nhưng miệng thì rất nhanh nhảu: "em là con trâu cày mà" , chào anh ta rồi thong thả đi vào trong.
Khác với những ngày đầu mới vào công ty, giờ Thiên Ngân đã phần nào chiếm được thiện cảm của những người cùng phòng, cô hay nói chuyện tán dóc với họ, cũng không ít lần khiến họ cười chảy nước mắt, một vài người còn bảo "Đúng là giám đốc không chọn lầm người", dù sao thì đó cũng chỉ là một vài người thôi.
Thiên Ngân nghe nói đến Nhất Khang có vẻ nhớ nhớ, cầm cốc cà phê đi sang thăm. Giám đốc Khang nhìn cô thắc mắc:
-"Có việc gì không em?"
Cô không tìm được lý do, đúng hơn là trong lúc hồ đồ nên chưa tìm được lý do thích hợp nên nhìn cốc cà phê:
-"Cái này là để cảm ơn những ngày qua đã nhiệt tình giúp đỡ em".
Khang vuốt vuốt cằm:
-"Cái này.., cái này người ta thường nói khi chuẩn bị rời khỏi đây?"
Cô xua tay, mặt biểu hiện vẻ lúng túng:
-"Àh không, không phải, trước khi đi mà chuẩn bị thế này thì quá ít ỏi, đây là ..." . Cô nhất thời không nghĩ ra ngôn từ để diễn đạt.
Khang nheo mắt nhìn cô, nhưng tròng mắt lại phát hiện ra điều thâm thúy hơn:
-"Nghĩa là sau này sẽ có hậu tạ lớn hơn đây nhiều? vậy thì anh phải hồi hộp chờ đợi rồi".
-"Àh ừ, tất nhiên là thế rồi". Cô cười gượng và lấy tay gõ vào đầu mình "không biết tại sao mình lại hành động như thế này nữa" rồi đầu cô lại hiện chữ em trai, có phải Nhất Khang vừa hỏi cô câu : "Em trai anh không làm khó em chứ", cô ngẩng mặt lên nhìn Khang để xác định lại xem mình có nghe nhầm không. Thấy cô ngây người như vậy, anh mới bật cười giải thích:
-"Anh quên chưa nói, trưởng phòng em chính là em trai anh đó, em trai khác mẹ nhưng cùng cha".
Thiên Ngân nhớ hôm trước ở bãi biển, lúc Khang nhắc đến em trai thì trong lời nói có cái gì đó chèn ngang, khiến tâm trạng anh rất khổ sở, nhưng hiện tại thì không phải thế, anh nói mà vẫn bình thản, lại coi như không có những suy nghĩ vừa qua. Cô ấp úng:
-"Vậy sao anh..." Cô định hỏi "Vậy sao anh không có biểu hiện gì khác lạ" nhưng Khang đã ngắt lời cô cười:
-"Thực ra chính Thiên Tuấn đã thay đổi suy nghĩ của anh, giờ anh thấy nó với anh còn hơn một gia đình thực sự"_Thiên Tuấn chính là tên của trưởng phòng phòng thị trường.
Anh nói xong cầm ly cà phê đưa lên miệng, mắt nhắm lại thưởng thức, nhìn Thiên Ngân buột miệng:

-"Cà phê ngọt ngào quá, anh nghĩ nó giống như mùi vị trên môi em vậy" -Nói xong thì nhìn chằm chằm chặp vào mặt cô khiến Thiên Ngân hơi choáng váng, cô vội quay ra, nhưng chưa ra khỏi phòng đã đụng trúng một người, anh ta không chào hỏi cô mà còn hất cô sang một bên nói với giám đốc:
-"Anh à, nhãn hàng Orj của chúng ta tháng này doanh thu rớt xuống thảm hại, em nghĩ nên có bản điều tra chi tiết.
Giọng nói quen quen, Thiên Ngân quay lại, là Thiên Tuấn, khác với những gì cô biết, lúc này anh ta trông thật lạnh lùng.

p.17
"À cô nhớ ra rồi" Thiên Ngân cứ thế mà đứng gật gù, hôm trước chẳng phải trưởng phòng đã hỏi cô rằng: "Này Trư Bát Giới cô quen anh trai tôi thật sao?" Hôm đó cô không để ý lắm, anh em trai có khác, người nào cũng rất phong lưu và đẹp trai ,đang nói lĩnh vực đẹp trai thì không nên nhắc đến tính cách vì nhắc đến tính cách thì hình tượng hai người bọn họ có thể làm những cô gái khác đau lòng mà khóc sướt mướt, nhưng mà hiện tại, trong công việc người ta bỏ qua cái vỏ tâm trạng, họ đang bàn luận rất nghiêm túc, Thiên Ngân cũng tò mò cứ hóng hớt đứng nghe. Thiên Tuấn quay lại, thấy cô thì cau mày:
-"Này Trư Bát Giới sao cô còn chưa chịu đi?"
Cô giật mình, mặt cau có lườm hắn,cô cũng đang là nhân viên của phòng anh ta mà,càng ngày cô càng không ưa cái thái độ của hắn, cứ coi cô là người chưa ra trường chưa có kinh nghiệm nên cứ thể mà coi thường khả năng và trình độ của cô, những nhân viên khác nếu chơi đùa thái quá thì anh ta còn nhắc nhở họ, còn khi cô không làm việc thì anh ta nghĩ cô còn là trẻ con nên không nghịch ngợm sẽ làm phiền người khác, thật tức muốn bóp cổ hắn ta ,trước khi ra Thiên Ngân nháy nháy về phía Nhất Khang "Anh coi đó, em trai anh làm khó em kia". Khang nhìn cô cười hiền như an ủi "Đừng bất mãn, anh sẽ giải quyết hộ em".
-"Này chú, chú đừng có mà bắt nạt người anh yêu như thế chứ? Khang gõ quyễn sổ lên đầu Thiên Tuấn.
Thiên Tuấn nhìn lại anh, chỉ tay ra cửa nói như trêu đùa;-"Là cô ta sao?" .Sau đó quay lại nói nhẹ bẫng: "Em không chấp nhận cô ấy là chị dâu mình".
-"Oái! Anh tại sao lại đánh em nữa."
-"Với chú thì tôi nên dùng vũ trang để trị, dám coi thường chị dâu mình là vi phạm gia quy đó"
-"Anh xem lại bản thảo đi, chút nữa mang sang cho em, em vẫn không sẽ không để cô ta là chị dâu mình đâu". Thiên Tuấn nói xong thì vơ lấy tập hồ sơ đi thẳng, tiện tay lấy luôn cốc cà phê trên bàn, Khang không kịp trở tay, nói với theo:
-"Này của chị dâu chú mang cho anh đó".
Thiên Ngân về phòng mà vẫn còn tức anh ách, nhưng nhớ đến cuộc nói chuyện giữa hai anh em họ, hình như họ đang nói về mỹ phẩm Orj, là nhãn hàng do chị Bảo Liên phụ trách, Bảo Liên vốn dĩ từ lâu không ưa gì cô, l cũng không bao giờ nói chuyện với cô, nhưng Thiên Ngân vẫn lại chỗ chị ta nói chuyện:
-"Chị Bảo Liên này, em có việc đề nghị".
-"Ừ có gì nói nhanh đi, tôi đang bận"
Thiên Ngân cảm nhận được sự không nhiệt tình hưởng ứng trong mắt chị ta nhưng vẫn cố gắng :
-"Em đã phân tích Orj, em thấy chị nên để một vài chi nhánh ở Hà Tĩnh"
Bảo Liên ấy vẫn thờ ơ, giọng nói tỏ ra coi thường, nhưng vẫn cười mà nói:
-"Đó là em mới vào nên chưa có kinh nghiệm đó thôi, Orj là sản phẩm thuộc lớp thượng lưu, nếu đem về các địa phương nhỏ thì trừ chi phí quản lý ra chúng ta chẳng thu được lợi nhuận gì".
Cô vẫn thuyết phục:
-"Nhưng em thấy giá cả của nó cũng không phải là cao lắm nên không thể có chuyện người ở đó không có khả năng mua".
Bảo Liên nóng nảy nói như gắt:
-"Em nói ở Hà Tĩnh? Nơi đó em có biết không? Là một trong 20 tỉnh nghèo và chậm phát triển nhất nước ta đó"
Cô biết là không thể thuyết phục được chị ta thêm nữa, đi được một đoạn lại nhớ ra, quay lại gọi Bảo Liên:
-"Chị Bảo Liên em muốn cho chị xem cái này". Cô gái Bảo Liên rất khó chịu nhưng vì là đồng nghiệp trong công ty nên không muốn người khác nghĩ mình ra dạng bề trên với người mới đi theo Thiên Ngân đến bàn làm việc, chị ta cười mỉa khi thấy Thiên Ngân lúi húi mở trang Facebook ra, nhưng một lúc sau chính chị cũng ngạc nhiên điều mình nhìn thấy, bên trên những tin nhắn đặt hàng cá nhân là tin nhắn của một công ty thời trang nữ "Vì muốn tặng quà cho những khách hàng thân thiêtcủa chúng tôi nên chúng tôi muốn đặt 500 hộp son nâu đỏ làm quà, cô có thể chuẩn bị cho chúng tôi được không?
Bên dưới có ghi số điện thoại liên lạc, và địa chỉ công ty: Công ty Thời trang nữ Âu Việt, đường Phan Đình Phùng-Tp Hà tĩnh. Là công ty mà bạn cùng lớp của Thiên Ngân đang làm việc, chắc là nó đã giới thiệu.
Thiên Ngân cũng ngạc nhiên về tin nhắn này, cô vốn dĩ cho Bảo Liên xem về những tin nhắn cũ mà cô có được từ mấy người trước, tin nhắn này mới xuất hiện sáng nay thôi.
Vị trưởng phòng đã về, Bảo Liên đứng dậy thưa:
-"Thiên Tuấn tôi nghĩ là tôi muốn mở một gian hàng khuyến mãi ở Hà Tĩnh vào 2 ngày nữa"
Thiên Tuấn ngạc nhiên, cười , điệu cười đẹp mê hồn, nhưng mà Bảo Liên đang rất nghiêm túc không chú ý đến:
-"Tôi nghĩ ở Bắc Trung Bộ hiện nay cũng rất phát triển, mở một vài chi nhánh ở đây có lẽ sẽ rất tốt cho việc tăng doanh thu"
Điều đó hình như rất hợp ý của trưởng phòng,vì anh và Nhất Khang cũng đã thống nhất sẽ khảo sát ở đây , anh ta gật đầu nói:
-"Thế thì chiều nay sang phòng tài chính lấy tiền tạm ứng, chị tự làm được chứ?"
Bảo Liên có vẻ ngập ngừng:
-"Trưởng phòng tôi muốn Thiên Ngân đi cùng"
Không chỉ Thiên Tuấn mà mấy nhân viên khác nge xong cũng tròn mắt ngạc nhiên, Bảo Liên đã từng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ coi Thiên Ngân là người cùng phòng lại tỏ ý hợp tác với cô, nên Thiên Tuấn nhún vai hỏi:
-"Chị làm có phải tốt không, thêm cô ta vào rắc rỗi công việc"
Thiên Ngân bĩu môi, nguýt lườm anh ta, Bảo Liên hạ giọng:
-"Vì đây là ý tưởng của cô ấy, tôi chỉ là người muốn hợp tác thôi".
Ở công việc thì không thể đưa tình cảm cá nhân của mình vào, lại còn việc sản phẩm của mình bị sa sút trầm trọng thì người phụ trách nó cũng phải rất xấu hổ, Thiên Ngân không vì lấy được đề bạt mà lấy ý kiến của mình mà đề lên cấp trên mà qua nói với Bảo Liên chứng tỏ cô cũng không phải là người tham vọng, Bảo Liên rất cảm kích hành động nghĩa khí ấy của cô.
Chiều hôm đó, Thiên Ngân và Bảo Liên cùng đáp máy bay đi ra Bắc, Thiên Tuấn được ngồi thoải mái một mình nơi bàn làm việc rộng mênh mông, khi không làm việc thì tán chuyện vui vẻ với nhân viên, trong lúc đó Giám đốc Nhất Khang như ngồi trên bếp lửa.
p.18
Gian hàng khuyến mãi sẽ được tổ chức sau hai ngày bắt đầu từ khi thông tin được thông báo lên các báo, đài, truyền thông để thu hút sự chú ý của mọi người. Bảo Liên và Thiên Ngân cũng chẳng có nhiều công việc để làm, bất quá chỉ là chọn địa điểm, và trang trí gian hàng cho phù hợp với mục đích mà thôi, địa điểm được hai cô nàng để mắt tới là Siêu thị 16 tầng tại trung tâm thành phố Hà Tĩnh, các nhân viên của siêu thị nghe tin Đại Phát mượn chỗ giới thiệu sản phẩm thì không cần hai cô nhờ vả cũng ríu rít xin dọn dẹp hộ. Đây không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên vì mấy năm nay, vị giám đốc siêu thị này tìm đủ mọi phương cách để tiếp cận với Đại Phát đều phải thất thểu trở về tay trắng, hôm nay tự nhiên hoàng đế không mời mà dẫn cái xác uy nghi của mình đến thì nhất định là cơ hội ngàn năm có một lần rồi. Thế là Thiên Ngân cầm hồ dán lên bị giật lại, Bảo Liên khiêng cái bàn thì bị giành lấy, Giám đốc siêu thị như mở cờ trong bụng kéo hai cô mà nói:
-"Hai cô từ xa tới nên ngồi xuống đây nghỉ ngơi, có việc gì cần làm thì cứ nói, nhân viên chúng tôi sẽ phục vụ tận... miệng".
Tất cả lời vàng, lời ngọc được văng ra từ miệng của giám đốc lẫn nhân viên đều bay thẳng đáp chỗ Bảo Liên và Thiên Ngân, hai cô cũng thấy có chút ngại ngại nên chỉ cười hề hề đáp lại thiện tình quá nhiệt ấy. Bảo Liên còn khổ sở hơn, bởi quê cô ở Cần Thơ, người miền Nam ra Hà Tĩnh cũng giống như người Việt Nam ra nước ngoài du lịch, nghĩa là khi cô nói thì người ở đây không nghe được còn khi có một anh nhân viên siêu thị cầm tấm biển đứng trước mặt cô thắc mắc:
-"Cấy ni đặt mô ri cô?"
Thì cô nàng thật sự lúng túng, nghe qua thì cứ ngỡ là tiếng Nhật nhưng từ điển Tiếng Nhật trong đầu cô không có những ngôn từ kỳ dị như thế này, cô chỉ biết quay sang Thiên Ngân cầu xin cứu trợ. Thiên Ngân giải thích rồi cười nói với anh ta:
-"Anh treo lên chính giữa cổng là được rồi, nhớ cẩn thận đó."
Người đàn ông gật đầu bắc ghế trèo lên, sau đó lại quay xuống nhìn Bảo Liên hỏi:
-"Cô chộ a ri được chưa?"
Cũng chỉ có Thiên Ngân trả lời:
-"Anh treo ngược tấm biển rồi kìa, cho dịch sang trái một chút là được đó".
Bảo Liên thì đứng ngơ ngác, "ước gì có cuốn từ điển tiếng Hà Tĩnh ở đây".
Cả một buổi sáng mà hai người chỉ biết ngồi chơi, ngồi chơi nhiều thì cũng thấy sốt ruột vậy là Thiên Ngân nhờ Bảo Liên trông coi gian hàng, cô tranh thủ ghé qua nhà bố mẹ, từ tết đến giờ cô chưa được về nhà.
ừ khi Thiên Ngân thông báo với cả nhà việc mình được nhận vào Đại Phát thì lúc nào gọi điện cho cô bố mẹ cô cũng bắt cô kể về công việc, về công ty, cô kể xong là mẹ cô cập nhật thông tin ngay cho hàng xóm láng giềng với giọng rất tự hào. Mẹ cô cứ giục cô về nhà nhanh lên, nếu về thì hàng xóm sẽ lác mắt cho mà xem, Thiên Ngân thấy buồn cười, nhưng đâu có về được, nên cô dọa mẹ rằng:
-"Khi nào bố mẹ thấy con về nhà bất thường tức là con đã bị đuổi việc, Đại Phát lớn như vậy làm gì mà có chuyện hễ bố mẹ muốn là con được phép về".
Lời nói của cô có tác dụng ngay, những lần sau mẹ cô chỉ bắt cô kể chuyện và còn nhắn với cô là :
-"Nhớ làm việc cho tốt, đừng có khi nào cũng kêu nhớ nhà muốn về như thế".
Vậy nên lúc này, khi cô đang đứng một đống giữa nhà, bố cô chỉ trầm ngâm, mẹ cô không lại ôm chầm lấy cô như những lần trước. Thiên Ngân lấy làm lạ hỏi:
-"Nhà mình vừa bị trộm đồ àh?"
So với việc con bị đuổi việc thì bị trộm đồ chỉ nhẹ như lông hồng mà thôi, ông bà cũng không muốn mắng nhiếc con vì họ biết được vào Đại Phát cô còn sung sướng hơn cả họ. Giờ chỉ nghĩ mỗi việc "Chắc con bé buồn lắm, nhìn mặt phởn phơ thế là biết trong lòng nó tím ruột tím gan rồi", ông bà không muốn con buồn nên hỏi lãng tránh:
-"Ăn cơm chưa con?".
Thiên Ngân vừa xoa bụng vừa kêu:
-"Công ty con mở gian hàng ở siêu thị 16 tầng, làm việc lúc sáng tới giờ nên đói lả cả người rồi".
Da mặt bủng beo như vỏ cam của bố cô giãn ra, căng bóng ông cười tươi như hoa mùa xuân mà bảo:
-"Mày đi tắm rửa cho sạch, tao ra chuồng bắt con gà vào làm thịt"
Mẹ cô cũng không ngờ , đã tự hào nay còn tự hào hơn "con gái mình được công ty cử đi công tác cơ đấy" mai mốt không chừng được lên chức cũng nên. (haizz....không biết có được giữ lại không mà đòi lên chức), bà hớn hở mà nói vọng vào:
-"Ông bắt con gà trống vàng to nhất ấy, tôi ghé qua chợ mua ít đồ"
Thiên Ngân chỉ biết lắc đầu cười, bố mẹ cô thật khó hiểu, lúc thì rầu rĩ như chị Dậu mất sổ gạo, khi lại hí hửng như địa chủ được mùa.
Con gà trống được đặt giữa mâm, vàng ngậy, bốc khói thơm phức, Thiên Ngân hí hửng cầm đũa, liếm mép, vừa chọc đũa vào thì có điện thoại, có tiếng càu nhàu đầu dây bên kia:
-"Nhà gì mà khó tìm thế hả, ra đường đón anh nhanh lên"
-"Thế anh đang ở đâu?"
Thiên Ngân vội gấp điện thoại lại, hốt hoảng nói với bố mẹ:
-"Thôi chết giám đốc của con mò tới đây rồi".
Cô tất bật khoác áo đi ra, bố mẹ cô ở nhà người chổi nhỏ, người chổi to quét cho nhà sạch bóng loáng

.................

p.19

Khang đến gian hàng "kiểm tra công việc" chỉ gặp Bảo Liên đang ngồi chơi game trong điện thoại, cảm thấy không vui, không vui không phải vì Bảo Liên chơi game mà là do không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Ngân đâu cả. Anh đứng bắt chuyện với Bảo Liên và sau đó là tận hưởng những lời ca tụng lúc lên voi lúc xuống ...sân bay của giám đốc siêu thị, đúng là ngán đến tận cổ, anh rút điện thoại ra nhắn tin:
-"Không chịu làm việc, lại còn bỏ bê đi đâu thế hả?"
Âm thanh tít tít khiến anh giật mình, Thiên Ngân nhắn lại:

-"Giờ chưa có việc gì làm nên em tranh thủ về thăm bố mẹ, mai em qua đó".
1 giờ sau, chiếc xe BMW đã đậu ngay đầu con đường dẫn vào nhà Thiên Ngân.
Không ngờ giám đốc của Đại Phát lại trẻ và đẹp như vị thần Hi Lạp vậy, lại còn nghe giám đốc lễ phép nói:-"Dạ cháu đến người yêu chưa có làm sao có vợ được hai bác".
Thật không may cho Thiên Ngân, tại câu nói này của anh ta mà hai chiếc đùi gà xưa nay được ưu tiên giành cho cô, mẹ cô không thương tiếc gác chễm chệ lên bát của Nhất Khang, Nhất Khang cũng vô tâm, cứ thế mà ăn như quỷ đói, lại còn tấm tắc:
-"Bác trai, bác gái à, gà nhà hai bác đúng là đệ nhất thiên hạ đó"
Mẹ Thiên Ngân đon đả:
-"Khi nào giám đốc muốn ăn thì cứ ghé qua đây, bác sẽ mời giám đốc".
Nhất Khang bảo hai bác đừng khách khí, hãy gọi anh là cháu theo vai vế được rồi và còn thêm vào:
-"Cháu muốn ghé qua nhà hai bác thường xuyên được không ạ"
Mẹ Thiên Ngân nhẹ nhẹ bấm tay bố cô, gật đầu hài lòng
Thiên Ngân chỉ biết nuốt nuớc miếng, gắp rau lên bát của mình mà cười khổ.
Buổi chiều hôm đó, mẹ cô cứ kéo giám đốc ở lại và còn quay sang Thiên Ngân giục:
-"Thiên Ngân con đưa giám đốc đến nhà cậu Bảy và chú Tám chơi cho biết nhà biết cửa đi".
hiên Ngân giật giật tay mẹ trách khẽ:
-"Chỉ là giám đốc tới nhà thôi mà mẹ làm như đưa con rể đi ra mắt vậy, ngại chết".
Mẹ cô còn nói khẽ khàng hơn:
-"Là giám đốc, giám đốc Đại Phát đó, nếu được là con rể dù có lên chùa tụng kinh ba năm mẹ đây cũng cam lòng".
Thiên Ngân thì ngượng chín mặt, tự dưng dẫn người lạ đi đến chú mự làm gì, mất mặt quá thể. Thế nhưng quay sang Nhất Khang mặt anh vẫn tỉnh bơ lại còn cười tươi mà nói:
-"Cháu cũng muốn tới nhà cậu và chú chơi lắm ạ, lần này phải nhờ Thiên NGân chỉ đường rồi, lần sau quen đường cháu sẽ tự đến".
Giám đốc đúng là người thành phố nối khố, đi cùng Thiên Ngân mà cái gì anh cũng hỏi, quan sát có vẻ rất tò mò, trông anh như đứa trẻ ngốc nghếch vậy. Chú của Thiên Ngân mời anh món gì anh cũng không từ chối, cứ thế hai chú cháu thưởng thức, còn mự thì kéo Thiên Ngân vào mà tấm tắc: "tổ tiên có thiêng mới phù hộ cho cháu tìm được anh chàng kháu khỉnh như thế". Mời uống rượu thì chưa nói, ngay cả cậu Bảy tặng anh đôi gà ri về "làm giống" anh cũng nhận cơ mà.
Thiên Ngân không muốn đi tiếp kéo anh về, nhưng mà Nhất Khang không chịu, anh cứ bắt cô dẫn đi cho bằng hết họ hàng nhà cô, may mà đang trên đường đi thì nhận được thoại, Bảo Liên nói có đại diện công ty đến xin làm đại lý. Chưa mở gian hàng mà có nhiều cô đến hỏi mua, lại có công ty đến xin làm đại lý, không ngờ lại thuận lợi như thế. Hai người tức tốc quay trở về chào bố mẹ, quay lại siêu thị xem xét thỏa thuận ký hợp đồng với đại lý.
Mẹ Thiên Ngân nhìn anh nói:
-"Nhờ giám đốc hãy quan tâm Thiên Ngân nhà bác".
Thiên Ngân đỏ mặt, nháy mắt bảo mẹ "thôi đừng vô duyên như thế mà", nhưng Nhất Khang lại rất tự nhiên, cầm tay bố cô nói :
-"Xin bác cứ yên tâm giao Thiên Ngân cho cháu".
Hơ, hơ "giao Thiên Ngân cho cháu" , anh ta đúng là cứ tự nhiên như ruồi vậy.
Nhưng đây lại là không may mắn cho Nhất Khang và Thiên Ngân, đang đi chơi vui vẻ lại bị Bảo Liên phá đám, lúc lên xe đi được một đoạn lại bị hỏng xe, ở đây không gần quốc lộ nên phải gọi điện thợ đến sửa, chờ mãi nhưng sửa không xong, hai người đành phải đến ngã ba bắt xe đi đến trung tâm thành phố.
Ngã ba hôm nay vắng xe, nắng chiều phảng xuống đường nhựa phả vào mặt bỏng rát, Nhất Khang đứng một bên, dáng người cao ráo của anh che nắng cho cô, nhưng hiện tại Thiên Ngân không nghĩ được gì hết, Nhất Khang đứng bên cạnh mà cô cứ nghĩ anh vô hình, Nhất Khang hỏi cô gì đó nhưng cô tưởng là tiếng gió thoảng, cô đang từ từ chìm vào một thế giới khác, chỗ cây cột điện kia đang có một người đàn ông mặc áo vét đen đứng dựa vào, anh ta gõ gõ mũi giày xuống nền đất trống và thỉnh thoảng ngẩng mặt lên nhìn cô. Cũng đã ba tháng rồi, cũng tại chỗ này lúc cô lên xe
. Từ nhỏ Thiên Ngân đã thích đọc truyện cổ tích về hoàng tử và công chúa, chuyện tình của họ thật lãng mạn, hoàng tử đẹp trai luôn xuất hiện bất ngờ trước mặt công chúa, họ trải qua nhiều khó khăn, thử thách nhưng vẫn cùng nhau vượt qua, cuối cùng họ cùng nhau sống hạnh phúc. Người đàn ông lạ mặt kia cũng xuất hiện bất ngờ như thế, bất ngờ đến nổi Thiên Ngân cứ ngỡ mình đã rơi vào thế giới cổ tích tuyệt diệu, cứ muốn ở thế giới ấy mà tận hưởng, không muốn thoát ra. Hơi thở của anh ta khiến cô có cảm giác thân quen đến kỳ lạ, như hai người đã từng chờ đợi nhau rất lâu, rất lâu. Cô vẫn ngây thơ, trong đầu vẫn khăng khăng sẽ gặp lại anh ta một lần nữa, cô và hắn sẽ có một kỳ tích. Trong giây phút đường đột anh ta ôm cô, đặt môi lên môi cô Thiên Ngân đã nghĩ: "hoàng tử của mình xuất hiện rồi", nhưng cô không nhớ được khuôn mặt anh ta, nói đúng hơn là cô chưa có đủ thời gian để nhìn anh ta, lần đầu tiên nhìn mặt anh ta thì bị nụ cười mê hoặc của hắn khỏa lấp.
Chỉ là mong gặp anh ta lần nữa thôi, cô đã nhiều lần nói "chắc mình quá mơ mộng hóa anh ta thôi, nhỡ khi gặp lại mới biết anh ta là người lòng dạ xấu xa thì sao, lại còn nghiện rượu, nghiện thuốc, nghiện cờ bạc, lại hung hăng tàn bạo, có người yêu, có khi là có vợ rồi cũng nên" sau đó cô không còn nhớ tới nữa.
Nhưng dạo gần đây, nói đúng hơn là khi vào làm Đại Phát được một thời gian thì Thiên Ngân hay ngủ mơ về anh ta. Có lần cô mơ thấy cô đang cùng Nhất Khang đi trong cung điện thì bị anh ta lôi đi, anh ta cười mà nói:
-"Anh nhất định không để em và giám đốc yêu nhau đâu, rồi em sẽ yêu anh thôi"
Khang khẽ nắm thấy tay cô nhưng đầu óc cô vẫn bất động, cô thờ thẫn bị anh dẫn qua đường, Nhất Khang mỉm cười anh nghĩ "lần đầu tiên nắm tay chắc cô ấy ngại", nhưng lòng bàn tay cô lạnh buốt, ngay giây phút bị đẩy vào chiếc xe taxi màu xanh, cô hoảng hốt kéo áo anh nói như van xin:
-"Xin anh đừng đi"
Khang đã biết anh hiểu nhầm, trong lòng cô chắc có khoảng trống nào đó anh chưa tìm ra được, anh kéo cô ôm vào lòng và nói:
-"Anh không đi đâu hết, anh sẽ ở bên cạnh em".
Ông tài xế nhìn qua gương chiếu hậu vừa cười vừa nghĩ trong đầu: "Anh chị này vô duyên, ngồi ôm nhau như thế mà nói như sắp mỗi người một nơi vậy".
P.20
Xe bật máy lạnh nhưng Thiên Ngân thấy hai má mình nóng ran, bất giác nhận ra lần đầu tiên đang ở trong vòng tay người đàn ông xa lạ. Giật mình đẩy anh ta ra, nhưng lại bất ngờ bị kéo giật lại, Nhất Khang ôm lấy cô càng chặt hơn. Miệng lưỡi anh phát ngôn toàn những ngôn từ chỉ nghe ý tứ thôi người khác đã phải rùng mình không dám nghĩ tới:
- "Em đã tình nguyện ngã vào vòng tay anh rồi, nếu muốn thoát ra thì phải được anh cho phép mới được"
Câu nói nhẹ nhàng như làn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng, rồi dịu dàng đi vào lòng Thiên Ngân khẽ làm cô thẹn thùng mà trong phút chốc tim đập lạc nhịp.Cô càng cố đẩy người ra lại càng bị siết lấy, đầu cô bị áp vào ngực anh, đến hơi thở cũng khó khăn. Quá ngượng ngùng, cô đành áng binh bất động, thu vũ lực chờ thời cơ. Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải công nhận, khí chất từ người anh tỏa ra hương vị thật ấm áp, cô cảm giác lòng mình trở nên bình tâm hơn.
Một lúc sau đã không thấy Thiên Ngân gạt ra, cô nằm yên, lại còn lấy tay vòng sau lưng anh, Nhất Khang hoan hỉ trong niềm vui chiến thắng, mí mắt mấp máy, anh cúi đầu xuống mặt cô nói khẽ:
-" Anh không ngờ em lại cuồng si anh đến như thế, em ôm chặt như vậy anh không thở được mất".
Thiên Ngân không đáp trả, khẽ cựa quậy người, cô đã ngủ từ lúc nào, chỉ có tiếng ngáy o o trả lời anh.
Bác tài xế lại nhìn qua gương chiếu hậu tủm tỉm cười ý nhị, Nhất Khang ngẩng mặt lên gãi đầu, vẻ mặt rất bất chính, còn vừa rồi Thiên Ngân thấy môi mình tự nhiên âm ấm.
Từ nhà Thiên Ngân đến siêu thị 16 tầng mất khoảng 1 tiếng đi xe, nhưng bác tài xế lão làng tâm lý không biết toan tính gì mà lại mất hơn 1 tiếng rưỡi mới đến nơi. 1 tiếng hay tiếng rưỡi thì cô vẫn dựa vào chiếc nệm bằng người kia mà ngáy đều đều, mãi cho đến khi có tiếng nói vọng bên tai:
- "Này Heo ! Em vẫn còn ngủ sao?"
Thiên Ngân mới chịu vùng người bật dậy, miệng nhanh nhẩu xin lỗi:
- "Trưởng phòng xin lỗi, tại hôm qua tôi thức khuya quá!"
Nhất Khang ngơ ngác không hiểu rồi ngớ người ra bật cười ha hả, gõ vào đầu cô mà nói:
-"Không lẽ tin đồn em hay ngủ gật ở công ty là thật sao, lại còn ngủ mơ nữa mới ngổ ngáo chứ."
Bị gõ vào đầu, Thiên Ngân lấy tay xoa xoa, mặt nhăn nhúm đau khổ, khiến Khang tưởng cô bị gõ đau quá vội biện hộ:
-"Anh không cố ý đâu nhé, anh chỉ định khen em có kinh nghiệm đối phó thôi, mới ngủ dậy mà đã tìm được lý do biện hộ rồi, khâm phục thật đấy".
Mặt Thiên Ngân càng nhăn nhó hơn, Khang lúng túng nhưng đâu biết trong đầu cô đang lẩm bầm đi lầm bầm lại mỗi một câu: "Ôi mất mặt quá, thật xấu hổ chết đi được, xấu hổ chết đi được".
Thiên Ngân thực sự rất dị ứng với cái mỹ từ "heo" mà người khác gọi cô, nguyên nhân này cũng có nguyên cớ không sâu sa của nó, chỉ là tại tên trưởng phòng Thiên Tuấn đáng ghét của cô, cứ mỗi lần cô ngủ gật là hắn lại cứ nhếch mép thản nhiên mà gọi:
"Này Trư Bát Giới, cô còn ngủ nữa sao?"
" Này heo! Đừng ngủ nữa, dậy xem lại báo cáo này cho tôi"
"Này heo...., Này Trư Bát Giới...."
Mỗi lần bị xưng hô như vậy nhân viên trong phòng lại quay lại nhìn cô cười ầm lên, ngay cả chị Trang cô thư ký của trưởng phòng thỉnh thoảng nhỡ mồm cũng gọi cô là "Trư Bát Giới" khiến cô điên đầu muốn đập cho anh ta một trận nhừ tử. Đáng ra Nhất Khag không nên gọi cô là heo mới đúng. Nếu không gọi thì cô đâu có xấu hổ mà ngủ mơ thấy trưởng phòng như thế này.
Bảo Liên đang đứng chỉ dẫn sắp xếp lại gian hàng thấy bác tài xế cứ đứng chờ mãi ngoài chiếc taxi màu xanh, cô cũng tò mò ngoái lại nhìn, bác tài xế chờ một lúc thì không kiên nhẫn nữa, gõ gõ cửa kính nói vọng vào:
- Anh chị xuống xe đi, xe đã đến nơi một lúc lâu rồi ạh"
Thiên Ngân và Nhất Khang bước xuống xe, vẻ mặt Thiên Ngân có vẻ ngại ngùng cô, cứ đưa tay vuốt vuốt tóc mái trước mặt đi thẳng lại chỗ làm. Bảo Liên thấy vậy Sắc mặt có chút biến sắc rồi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, lại gần Nhất Khang nói như trách móc:
-"Người đại diện công ty Hà Mỹ chờ anh lâu quá nên họ đi rồi, họ nói ngày mai sẽ quay lại, trưởng phòng Phòng thị trường bảo anh về gấp, hình như chủ tịch gọi anh".
Công ty Hà Mỹ là công ty đến làm giao dịch mở đại lý, tuy họ về rồi nhưng Nhất Khang chẳng có tỏ vẻ gì là hối lỗi mà nhìn Bảo Liên cười trêu:
-" Họ nói mai sẽ quay lại mà lo gì chứ, mà sao giọng nói của Bảo Liên em nghe giận dỗi thế, như vậy nhanh già lắm đó".
Sau đó như phát hiện ra chỉ tay lên trán cô mà nói:
-" Em xem nè, đã có một vết nhăn xuất hiện rồi đây nè"
Bảo Liên ngượng ngùng lùi ra sau vài bước, nhìn theo hướng gian hàng nói:
-"Anh nhận xét khách quan xem, bọn em bố trí như thế này oke không?"
Nhất Khang gật đầu, giơ ngón tay cái lên, nhìn điệu bộ thì ai cũng tưởng anh khen nhưng miệng anh lại phản lại:
-"Theo nhận xét khách quan của anh thì có hơi đơn điệu"
Thiên Ngân lẫn Bảo Liên có hơi thất vọng, trước khi tiến hành công việc hai cô đã cùng nhau nỗ lực vạch ra ý tưởng của mình, ngay cả lúc ở trên máy bay hai người cứ thế mà chụm đầu vào nhau thảo luận sôi nổi, khi ý tưởng được tổng kết thì ai cũng tâm đắc, tự hào rồi chuyển sang tự khâm phục chính mình. Ông giám đốc siêu thị còn nói " Gian hàng rất hợp với bộ mặt của Đại Phát", nhân viên siêu thị cũng nói " Chưa thấy gian hàng nào được trình bày độc đáo, sáng tạo, thu hút như thế này" thế mà bây giờ thì sao, bị lãnh đạo của mình chê là đơn điệu, nhất thời hai người cũng không biết giải thích gì thêm.
Nhất Khang thì không để ý gì đến hai cái mặt như hai mũi dao găm lườm lườm sau lưng anh, nên cứ thản nhiên đứng ngắm gian hàng, tay gãi gãi cằm phán tiếp:
-" Anh thấy nếu đặt mỹ phẩm Orj của chúng ta giữa cái vẻ đơn điệu này đảm bảo sẽ là một sự kết hợp trên cả tuyệt vời đó".
Anh cười quay lại nhìn Thiên Ngân định nói gì đó thì có điện thoại, Thiên Tuấn gọi cho anh:
-" Này báo cáo cuối quý anh để đâu rồi, chủ tịch đang bắt em tìm nè".
-" Thôi chết, anh quên chưa viết báo cáo".
Nhanh chóng anh chào hai người, gọi xe đi sân bay, không quên gọi điện cho quản lý của mình đến lấy chiếc xe đang sửa ở gần ngã ba.
Gian hàng của Thiên Ngân và Bảo Liên mới mở ngày đầu tiên đã có đông nghịt người, đa số là các bà các cô xếp hàng mua, việc bán hàng được nhân viên siêu thị tận tình giúp đỡ, 2 người ngồi ở bàn làm việc tiếp những vị khách lớn hơn, những công ty, cửa hàng đến xin làm chi nhánh, đại lý sản phẩm Orj. Số công ty này nhiều trên mức dự kiến rất nhiều lần, không những khách hàng ở Hà Tĩnh mà khách hàng ở các tỉnh lân cận như Nghệ An, Quảng Bình cũng đến rất đông, khiến hai cô làm cật lực không dám nghỉ ngơi.Việc chấp nhận hay không chấp nhận công ty đến giao dịch có được làm đại lý hay không không thuộc về hai người, hai cô chỉ có việc ghi lại danh sách các ứng viên tham gia, làm báo cáo, cuối cùng công ty sẽ mở cuộc họp báo cáo sau khi điều tra xem xét công ty nào đủ tiêu chuẩn mới lựa chọn.
Đến hơn 12 giờ giám đốc siêu thị mời hai cô đi dùng cơm hai cô mới dừng công việc mà đi ăn. Thiên Ngân đói lả nên ăn lấy ăn để, Bảo Liên nhìn cô cười bảo:
-"Thiên Ngân, giám đốc đã ngỏ lời với em chưa?"
Đang ngậm miếng thịt gà to bự trong miệng, ngạc nhiên, cô ngẩng lên, mắt như dò hỏi có phải Bảo Liên vừa hỏi cô không, nhưng mà sao lại hỏi đến giám đốc:
-"Hả? Chị hỏi gì cơ?"
-"Chị thấy giám đốc rất thích em"
Thiên Ngân bị nghẹn, vỗ vỗ ngực cho thức ăn xuống và nói:
-"Chị hiểu nhầm rồi, sao giám đốc lại thích một đứa như em được chứ, chỉ là có vài sự kiện tình cờ mà gặp nhau thôi".
Bảo Liên cho rằng cô giả vờ ngây thơ, vờ như không biết giám đốc đang để mắt tới cô, nhưng mà thực sự trong đầu Thiên Ngân chưa nghĩ, mà đúng hơn là không dám nghĩ là giám đốc sẽ thích cô, giám đốc xem ra rất hoàn hảo còn cô thì ... mang đặt bên cạnh anh ta so sánh thì sẽ bị thiên hạ cười hả hê, cán cân phía cô ngồi sẽ bị chổng thẳng lên trời chắc chắn cô sẽ rơi bịch xuống đất rất rất thê thảm.C ô vẫn hay mơ mộng sẽ gặp được hoàng tử nhưng mà là hoàng tử của một vương quốc nhỏ bé, xa xôi nào đó chứ là hoàng tử của một ông hoàng vĩ đại như Đại Phát, thì ý nghĩ của cô mới từ hình thành trong trứng nước đã bị chính cô dập tắt .Cô luôn dặn mình đừng nên mơ tưởng như vậy. Ấy thế mà Bảo Liên vẫn nói là cô đừng giả vờ nữa, cô ấy nói cô ấy biết hết rồi. Nói đi nói lại Thiên Ngân vẫn chỉ giơ cái bản mặt ngây ngô nhìn chằm chặp vào cô ta, khiến cô ta phát cáu. Cô ta cười mà nói với cô:
-"Em có tin chị là mối tình đầu của giám đốc không? Nghe nói mối tình đầu sẽ rất khó quên đấy!"


Thiên Ngân bị làm cho bất ngờ đánh rơi muỗng xuống bàn


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất