๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Aug 16, 2011 6:22 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21 Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21

Thiên ngân vẫn giữ biểu lộ không quan tâm trên mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào chị ta chờ nghe chị ta nói tiếp như chờ nghe một câu chuyện hấp dẫn, nóng sốt sắp ra lò. Thế nhưng nét mặt chân thực "nai chính hiệu" này của cô lại háo hức tới mức khiến Bảo Liên khó chịu, tiếp tục nói, trong suy nghĩ có chút răn đe, có chút gì đó như muốn ngăn cản:
- Em không tin sao? Từ khi chia tay chị anh ấy chưa quen người con gái mới nào . Có lẽ chưa có ai đủ sức thay thế hình ảnh chị trong mắt anh ấy.
Thiên Ngân cũng đâu phải là người ngốc nghếch đến nổi không hiểu dụng ý của chị ta, nhưng mà suy cho cùng chị ta có hơi đánh giá quá cao về cô nên mới ra tay dằn mặt cô như vậy, đúng là quá hao tâm tổn sức rồi. So vẻ đằm thắm của Bảo Liên và vẻ thanh mảnh có phần quê mùa của cô thì giám khảo dễ tính nhất cũng nhăn mặt mà cho cô điểm F còn vị giám khảo khó tính nhất sẽ cho Bảo Liên điểm A+, có thể ông ta tiếc hùi hụi mà bảo cô ta: "Tôi tiếc là không có con điểm nào cao hơn dành cho em" . Nhưng như thế còn may mắn cô được Hà Lê dẫn đi trùng tu lại mái tóc dài tết bím trước đây nên giờ trông đỡ phần ngô ngố, nếu không điểm của cô sẽ thuộc vào hàng X, Y,Z nào đó cũng chưa ai biết trước. Tuy nhiên để đá lại thái độ của Bảo Liên hiện giờ thì bất quá cô đành giả nai thật tình:
- "Tại chị có sức quyến rũ quá mà"
Bảo Liên tưởng cô châm chọc nên nét mặt có phần cau có, nói thẳng:
-"Đều là người cùng cơ quan cả, việc gì em phải giả vờ trước mặt chị như vậy, chẳng phải em rất thích giám đốc hay sao?"
Trông thấy vẻ mặt hơi bối rối của Thiên Ngân, Bảo Liên không thấy vui vì mình đoán trúng tâm trạng của đối phương mà ngược lại khóe mắt lóe lên một tia ghen tị khiến Thiên Ngân lướt qua cũng thấy rợn người. Thiên Ngân không muốn tiếp tục đóng đô trong câu chuyện vô vị này, dường như càng nói càng khiến cô và Bảo Liên lạnh lùng với nhau hơn. Cô đột ngột chuyển hướng câu chuyện:
-"Thôi chuyện này để lúc khác nói đi"
Sau đó cô cầm cốc nước lọc nhấp một ngụm rồi vui vẻ nói:
-"Bảo Liên, em không ngờ việc bán Orj ở đây lại xuôi chèo mát mái như vậy, chị thử đoán xem ngày hôm nay chúng ta sẽ bán được bao nhiêu sản phẩm lẽ".
Bảo Liên nghe câu hỏi không đầu không cuối này thì cũng chột dạ thấy mình hơi quá đà nên cũng gượng cười đáp trả:
-"Chị đoán là 1000 sản phẩm".
Thiên Ngân trợn mắt:
-"1000 cơ á? Em nghĩ không đến đâu, buổi sáng thành tích của chúng ta là 300, buổi chiều này nhiều lắm cũng chỉ 400 sản phẩm thôi, em dự đoán cả ngày sẽ là 700 gói, chúng ta cá cược nhé"
Thế nhưng Thiên Ngân đoán nhầm, Bảo Liên cũng dự đoán sai kết quả. Đại Phát chứ có phải là công ty nào tầm thường về giới thiệu sản phẩm đâu, nên dù cho Đại Phát về Hà Tĩnh với mục đích gì cũng đã rất thu hút các nhà đầu tư, với lại sản phẩm Orj là sản phẩm ngoại rất có tiếng tăm thường được tầng lớp thượng lưu truyền tai nhau về chất lượng , mặt khác các cô nương ở đây chờ mong Orj như nắng đại hạn chờ mưa, trước đây muốn sở hữu nó phải nhờ người ở các thành phố lớn mua hộ vì thế là buổi chiều hôm ấy cả Thiên Ngân lẫn Bảo Liên đều một phen ngơ ngẩn ngẩn ngơ về số khách ào ào tuôn tới, siêu thị phải bổ sung nhân viên bán hàng nhưng người đến mua vẫn phải xếp hàng dài cả dặm. Thiên Ngân thống nhất với Bảo Liên buổi chiều này sẽ chỉ bán sản phẩm lẽ, và những đại lý doanh nghiệp sẽ được tiếp vào ngày mai, và gọi về phòng thị trường cầu xin sự giúp đỡ cộng thêm việc lấy thêm hàng vì số sản phẩm đem theo còn lại rất ít. Trưởng phòng bắt máy, anh ta nghe thông báo cũng rất ngạc nhiên, không quên tán thưởng hai cô và nói:
-" Được rồi, tôi sẽ cử nhân viên phòng mình tới, chắc chắn sáng mai sẽ có mặt, hai người làm cho tốt, đừng có làm biếng đó"
Cách nói đùa của anh ta sao mà chẳng logic thế nào hết. Làm sao mà làm biếng được trong lúc này chứ, hai cô gái tay chân tất bật với khách hàng, lại còn thỉnh thoảng bị khách hàng đại lý kêu lại hỏi han, trả lời giải thích xong lại tay chân tất bật với khách hàng, vậy mà đến tối rất nhiều người vẫn không mua được sản phẩm, thất vọng chờ ngày mai.



Sáng hôm sau không phải là nhân viên trong phòng tới mà lù lù trước mặt Bảo Liên là nét mặt nghiêm nghị của chị Trang thư ký và nụ cười đẹp.. tàn diện của Thiên Tuấn, ánh nắng hắt qua mái tóc của anh ta càng khiến anh ta tiêu sái hơn. Bảo Liên ngạc nhiên miệng mấp máy:
- "Thiên Tuấn sao cậu lại tới đây?".
Thực ra mấy vị trưởng phòng trước đây rất hiếm khi tới các gian hàng trưng bày sản phẩm như thế này, bất quá họ chỉ đến những gian hàng ở hội chợ quốc tế để đại diện hình ảnh thôi, Thiên Tuấn đến đây tất nhiên sẽ là sự kiện gây kinh ngạc cho Bảo Liên mà cả nhân viên trong phòng điều không khỏi thắc mắc: "Trưởng phòng anh tới đó làm gì?", Nhất Khang cũng hỏi anh nói với anh : "Chú đâu phải nhân viên đâu mà đi làm cái việc bán hàng này nọ, không có việc gì làm thì qua viết báo cáo thay anh đi". Thiên Tuấn cũng chỉ trả lời một câu :
-"Tôi thấy ở đây rất có triển vọng, nên đến xem xét có nên bổ sung đầu tư gì vào đây nữa không? Tranh thủ giúp hai cô, sao miệng há hốc thế kia".
Thiên Ngân cũng có nghe qua về truyền thống lãnh đạo không tham gia bán hàng, nhưng vì là nhân viên mới nên vẻ ngạc nhiên cũng chưa đủ sâu sắc như những thành viên kỳ cựu của phòng thế nên cô cứ bình thản mà nói:
-" May quá, anh đến đây rồi thì lát nữa giúp chúng tôi bán hàng đi".
Bảo Liên và chị thư ký quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc gọn, coi cô là người không hiểu chuyện nhưng Thiên Tuấn bật cười vừa bước đi thong thả vừa nói:
-"Thực ra tôi đến đây cũng muốn thử cảm giác lần đầu tiên đứng ở vị trí của người bán hàng là như thế nào"
Chỉ có anh ta mới có mong muốn quái dị như thế, bán hàng thì có gì hay ho, những công việc như vậy nhân viên bình thường làm là được rồi. Sau một hồi anh ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn Bảo Liên tấm tắc khen:
-"Chị Bảo Liên, hôm nay trông chị rất quyến rũ, làn da lạ tươi tắn rất hợp để quảng bá cho mỹ phẩm của chúng ta".
-"Cậu đúng là nịnh thần"
Thiên Tuấn quay sang vuốt một đường trên mặt chị ta gật đầu:
-"Đúng là rất mịn màng".


Sau đó quay sang nhìn Thên Ngân, cô đang đứng như trời trồng vì hành động quá khiếm nhã vừa rồi ấy của anh ta, thế nên bị để mắt tới liền chuyển thế phòng ngự lùi ra sau vài bước. Thế nhưng Thiên Tuấn chỉ lắc đầu đi thẳng tới cổng siêu thị, trong đầu hiện lên vẻ khinh nhường: "Cô thì thật không xứng để nhắc tới"
Thật đúng như dự đoán, hôm qua khách đã rất nhiều mà hôm nay số khách đến vẫn không vơi đi, Bảo Liên và thư ký Trang thì tiếp khách hàng lớn, còn Thiên Ngân và ông chủ "thích thử cảm giác bán hàng" thì ở gian hàng vật lộn với các bà các chị ở gian hàng bán lẽ. Mấy cô gái trẻ cứ giành nhau xếp hàng bên phía Thiên Tuấn khi lại gần thì không quên liếc mắt tình tứ gây sự chú ý của anh. Thiên Ngân cũng phát hiện ra điều đó nên có phần tự hào giới thiệu chỉ tay về phía trưởng phòng:
-" Để cám ơn sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người nên trưởng phòng đẹp trai của chúng tôi đã đích thân bán hàng trực tiếp phục vụ mọi người"
Lời nói của Thiên Ngân có sức bật mãnh liệt, cộng thêm nụ cười diệt gái của trưởng phòng khiến đám đông có phần nhốn nháo, mất trật tự, người đứng trước mặt anh có vẻ nấn ná không nỡ dời hàng ngũ, đa số là các cô gái trẻ khi nhận hàng còn làm như vô tình cầm lấy tay anh, anh lại như thế tự nhiên mà cười thiện tình đáp trả, phía sau dãy xếp hàng có tiếng la hét, người xếp hàng lần lượt dồn sang phía Thiên Tuấn đang đứng, có người đã mua rồi cũng chen chân vào xếp hàng lại tìm cơ hội gây chú ý tới anh ta. Thiên Ngân thì ngán ngẩm nhìn những cô nàng ngốc nghếch kia, không biết mấy cô ấy hám vẻ bề ngoài của anh ta hay là hám tiền của anh ta nữa. Chỗ bán hàng lại bị chen lấn, khiến bảo vệ phai can thiệp, vị giám đốc siêu thị phải ra tay đề nghị Thiên Tuấn rời khỏi gian hàng, Thiên Tuấn gật đầu định rời đi thì có một khách hàng nữ chạy vào kéo anh không may cô trượt chân đâm thẳng vào cái cột dựng trại, cái cột bị gãy đôi bản thân cô ta thì không sao nhưng trên đầu Thiên Ngân tấm biển to tướng lúc lắc sắp hạ cánh xuống đầu cô. Quá sợ hãi nên Thiên Ngân chỉ biết trơ trơ nhắm nhiền mắt lại, mong sao cho tai qua nạn khỏi. Rốt cuộc thì tấm biển cũng chẳng kiêng nể gì mà lao thẳng xuống, Thiên Ngân hét lên khi bị đè xuống đất. Mấy giây sau tỉnh táo lại mới chợt thắc mắc: "Quái lạ sao tấm biển bằng sắt lại mềm thế này, lại còn âm ấm, lại còn nặng như cân nặng một người". Ngẩng đầu lên, chạm vào mặt một người ;"Á". Là Thiên Tuấn anh ta đang nằm đè lên cô, còn tấm biển thì đè lên anh ta.
Nhân viên siêu thị hoảng hốt không kém, chạy lại nâng cái biển ra khỏi người của hai người, nhờ có thân hình cao lớn lại vạm vỡ nên Thiên Tuấn cũng không hề hấn gì, bất quá chỉ là bị vạch một đường trên mặt, máu đang âm thầm rỉ ra.
Thư ký Trang và Bảo Liên cũng hốt hoảng chạy lại, thấy tình huống thì sai nhân viên lấy bông băng ra sát trùng cho Thiên Tuấn, Cô Trang lấy chai thuốc sát trùng, cầm bông băng định ngồi xuống bên cạnh thì bị Thiên Tuấn nạt, giọng điệu rất tức giận:
-"Ai gây ra người đó tự chịu trách nhiệm, gọi cô ta lại đây".
Thư ký Trang đi chậm chậm tiến về phía Thiên Ngân, lúc này Thiên Ngân mới hoàn hồn lại sau vụ tai nạn, chị Trang giao thuốc sát trùng cho cô và tỏ vẻ thông cảm nói với :
- "Trưởng phòng trông có vẻ rất giận dữ, em cố gắng chịu đựng đi".
Thiên Ngân rụt rè đi lại, mặt biểu hiện sự hối lỗi, nếu không tại vì cái miệng bo bo của cô thì không có chuyện lộn xộn như thế, anh ta cũng không vì thế mà bị thương vì cô. Cô chỉ biết cúi đầu xuống lí nhí được vỏn vẹn ba từ:
“Tôi xin lỗi".
Tưởng rằng trưởng phòng sẽ đứng dậy quát cho cô một trận tơi bời, nhiều khả năng còn tát cho cô một cái đáng đời vì cái tội bất cẩn nhưng sự thật thì khác, anh ta lại tỏ ra dịu dàng hẳn, nhìn ra đằng xa mọi người đã bắt đầu quay lại làm việc, Bảo Liên đã vào thế chỗ của cô, sau đó quay sang cô hỏi một câu rất bất ngờ:
-"Cô có thấy đau ở đâu không?"
Thiên Ngân bối rỗi, mắt ánh lên tia cảm động:
-"Không sao, không sao, tôi không bị sao hết, anh bị đau không?"
Thấy trên mặt anh ta máu có vẻ vẫn còn rỉ ra thì vội vàng cúi xuống nói:
-"Để tôi bôi thuốc sát trùng cho anh"
Tốc độ cúi xuống của cô nhanh thoăn thoắt, khiến Thiên Tuấn bất ngờ phải ngả người ra sau tránh né, sau đó thẳng người lại chuyển sang nghiêm nói:
-"Bôi thuốc nhanh lên"
Thiên Ngân cố gắng không làm anh ta đau, mỗi khi bị chà mạnh tay vào vết thương anh ta lại nhăn mặt, mỗi lần như vậy lông mày Thiên Ngân lại nhíu lại, trông cô như thể một bà mẹ đang tỉ mỉ bôi thuốc cho con trai cưng của mình. Thiên Tuấn nhìn thấy biểu hiện kỳ quặc đó của cô thì bật cười. Cô không biết lý do, nhưng thấy anh ta trở lại vui vẻ thì tranh thủ cơ hội giảng hòa:
-"Cám ơn anh lúc nãy đã giúp tôi"
Thiên Tuấn vẻ mặt vô cảm nói :
-"Đó là do phản xạ vô điều kiện của người học võ, thực ra thì trong đầu không có ý định giúp một người ngu ngốc như cô"
Thiên Ngân hết lời để đáp lại, gườm gườm nhìn anh ta, dí mạnh que bông vào mặt anh ta:
-"Á, đau quá, sao cô mạnh tay thế hả"
Vài nhân viên đứng gần nghe tiếng hét ngoái cổ nhìn lại, Thiên Ngân lại vờ như vô tình gật đầu lia lịa:
-"Xin lỗi tôi lỡ tay".
Thiên Tuấn ngẩng lên nhìn khuôn mặt cô qua cánh tay đang nhẹ nhàng thoa trên mặt , cánh tay che hết gần khuôn mặt, nhưng đôi mắt vẫn mở to, cần mẫn tập trung vào vết thương của nạn nhân. Thiên Tuấn nhìn cô một lúc thì cất châm biếm:
-"Bố mẹ cô đúng là không biết đặt tên, cái tên Thiên Ngân của cô đúng là chẳng có ý nghĩa gì hết"
Thiên Ngân chợt nhớ đến Nhất Khang, lúc đó hai người chưa biết nhiều về nhau lắm, lúc trên bãi biển anh đã khen cô: "Tên cô là Thiên Ngân, tên đẹp đó". Thiên Tuấn là em trai anh thì thật trái tính trái nết động một chút là chọc khóe cô, bình thường chê cô có tên xấu thì không sao, nhưng Thiên Ngân rất tự hào về bố mẹ của mình, anh ta lại đi chê bố mẹ cô nên cô không cam tâm mà cãi lại như súng liên thanh:
-Bố tôi là Thiên Lộc là Lộc trời ban cho, tôi là Thiên Ngân là... vàng bạc trời ban cho, tại sao lại không có ý nghĩa, hừ, Thiên Tuấn cái tên anh mới đúng là vô vị"
Anh ta gãi mũi mỉm cười thách thức:
-"Tôi là Thiên Tuấn, là chàng trai tuấn tú mà trời ban cho".
Thiên Ngân cười khẩy một cái. Anh ta đúng là bị thua trận nên lý sự lồi lõm như vậy, nhưng vẫn không biết vô liêm sỉ là gì mà còn nghiêng đầu nói với cô:
-"Nể mặt tên cô giống tên người yêu cũ của tôi nên chấp nhận nó tạm được".
Thiên Ngân xì một tiếng rồi nói bâng quơ:
-"Người lăng nhăng như anh mà cũng có người yêu sao?".
Thiên Tuấn gắt lên:
-"Này cô dùng cái từ "lăng nhăng" để nói về tôi sao? Nói giống người một chút được không?"
Lời nói anh ta rất độc địa, nhưng Thiên Ngân cũng không vừa:
-"Tôi nói giống người sợ anh không hiểu".
Nói xong tức thì quay người vọt lẹ về phía thư ký Trang, người mặt dày như trưởng phòng cuối cùng cũng bị câu nói thâm thúy này của Thiên Ngân làm cho đỏ bừng bừng. Thiên Ngân thầm nghĩ: "Coi như trả thù cái vụ anh ta gọi mình là Trư Bát Giới"
Tỷ số bây giờ là 1-1.

...................


P22
Cuối cùng thì hai ngày vật lộn với đống mỹ phẩm cũng đã kết thúc thành công tốt đẹp, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thiên Ngân cầm chai nước lọc đi lại bàn ngồi phịch xuống vì hai chân đã gần như kiệt sức. Bản nhạc chờ vang lên nhẹ nhàng trong túi làm cho cô thấy rất yên bình. Cô cài riêng bản này cho một người: Nhất Khang. Anh ở đầu giây bên kia chắc cũng đang bận rộn nên hỏi có phần ngắn gọn:
-"Em mệt không? Mọi việc tiến triễn tốt đẹp chứ hả? Nếu mệt quá thì về nhà bố mẹ chơi đã, vài ngày rồi vào cũng được".
Thiên Ngân thở dài, giọng đầy trách móc về Thiên Tuấn:
-"Nhưng tên trưởng phòng bắt tụi em về công ty, anh ta đã đặt vé máy bay 6 giờ sáng mai rồi".-"Uhm, vậy thì hãy về đây với anh, khi nào xuống sân bay thì điện thoại cho anh nhé".
Cô gật đầu.
Trưởng phòng không nói dối hai cô, anh ta bảo Thiên Ngân và Bảo Liên về công ty trước, còn anh ta với chị Trang ở lại điều tra thêm về thị trường của Đại PHát ở các tỉnh Miền trung, còn dặn Bảo Liên hãy thay anh ta điều hành phòng thị trường giúp anh ta vài ngày.
Khi gần đáp máy bay thì Thiên Ngân nhận được điện thoại của Hà Lê, cô uể oải "Alo". Hà Lê ở bên kia hí hửng tường thuật như một phát thanh viên hình sự:
-"Tin nóng hổi buổi sáng đây, vào lúc 7 giờ 05 phút không nhớ giây, lão Trần Chiến đã gọi điện đánh thức cô nương Hà Lê dậy".
Thiên Ngân đang tâm tư mệt mỏi, từ uể oải chuyển sang trợn mắt, bật người đứng dậy, may mà có dây bảo hiểm kéo cô lại, cô mới nhớ nói câu:
-"Gì cơ? Mày nói thật sao?"
Hà Lê đang nói gì đó thì nghe tiếng nói nhỏ nhẹ trước mặt:
-"Xin quý khách vui lòng tắt điện thoại cho tới khi đã xuống sân bay, như thế này có thể ảnh hưởng đến an toàn của mọi người". Cô tiếp viên hàng không đang mỉm cười trước mặt cô.
Thiên Ngân đành làm vẻ mặt vô ý, cười hì hì: "Sory, sory". Tắt ngay điện thoại.
Nói trên góc độ sự thật thì Hà Lê là người tán tỉnh Chiến trước, các chiêu bài của nàng ta rất sướt mướt. Đó là thời gian cuối học kỳ 2 của năm học thứ 3, khi ấy Thiên Ngân và lớp đi thực tế giáo trình ở Nha Trang, Hà Lê bèn lấy cớ đó mà nhắn tin cho chiến: "Chiến àh, Thiên Ngân lại đi thực tế rồi, mai có tiết kiểm tra mà mình có tính hay ngủ quên lắm, nhờ bạn thức mình dậy có được không?"
Chiến cũng nhiệt tình mà giúp đỡ: "Chuyện nhỏ, mấy giờ thế?
Hà Lê sung sướng, nhắn tin mà tay run run: "6 giờ nhé, cảm ơn và hậu tạ sau".
Chiến không nói gì mà nhắn tin hình một mặt cười đang đỏ mặt sang cho Hà Lê.
Trưa hôm đó, Hà Lê đi học về vừa vứt cặp xuống bàn là cầm ngay điện thoại nhắn tin: "Bạn Chiến tốt bụng, cảm ơn bạn lúc sáng đã mở lòng từ bi".
-"Ôi Hà Lê nói gì mà khiếp thế, đấy là việc nhỏ nhất mà bần tăng đã từng làm đó".
Hà Lê cười khành khạch, sau đó chuyển sang cười bí hiểm nhắn tin: "Mình có một điều ước nhưng mà thấy nó xa vời quá". Nói xong chắp tay trước ngực hồi hộp chờ đợi.
Chiến thắc mắc: "Điều ước gì thế? Nói ra thử xem"
"À ! chỉ là mình ước sáng nào cũng có người gọi điện đánh thức mình dậy thôi"
-"Điều ước ấy thì có gì xa vời chứ, để mình làm ông bụt biến điều ước ấy thành sự thật nhé"
"Ôi bụt đại sư, ông thật từ bi".
Vậy là bắt đầu từ hôm đó, Hà Lê lúc nào cũng ngủ dậy sớm, ngồi xếp bằng trên giường chờ điện thoại ...báo thức của Chiến. Lúc đầu hai anh chị chỉ làm nghĩa vụ đồng hồ báo thức và người ngủ nướng:
-"Alo ai mà gọi điện lúc sáng sớm thế này hả, không để người khác ngủ hả".
-"Mèo lười vừa thôi cô nương, dậy chuẩn bị đi học kìa".
Hà Lê giả vờ giật mình, giọng hốt hoảng: "Ôi sáng nhanh thế à, cảm ơn bạn Chiến nha, tạm biệt".
Sau một thời gian hai người chuyển từ gọi điện báo thức sang gọi điện tin tức:
"Hôm nay trời mưa đó, nhớ đem áo mưa nha”
Hà Lê phụng phịu: "Trời mưa thì mặc trời mưa, ta không đi học mưa làm gì ta".
-"Đừng có lười, không đi học có nghĩa là không cần mình thức dậy hả?"
"Hì hì, đùa thôi, nhất định là phải đi học rồi".
Đến khi hai người nhận lời yêu nhau rồi cái trò trẻ con đó vẫn không chấm dứt mà diễn biến ngày càng tăng lên khiến Thiên Ngân vừa cảm thấy ghen tị vừa cảm thấy sên sến, thế nhưng Hà Lê thì vẫn rất sung, lúc nào gọi điện cũng tìm ra được một câu chuyện thú vị:
"Hôm nay Thiên NGân ngủ dậy rất sớm, ấy thế nhưng cậu ta không chịu đánh răng rửa mặt mà đã ăn xong bát mì tôm rồi". nói xong thì quay sang thấy Thiên Ngân đang nằm ngủ nướng trên giường bật dậy nhìn cô gườm gườm.
Chiến cười ha hả: "Con gái mà không chịu đánh răng rửa mặt ư? Đúng là rất cá tính"
Một sáng nọ, Chiến gọi điện: "Em ăn sáng chưa?"
-"Em đói bụng quá nên quên cả đánh răng mà ăn hết hai tô mì luôn"
-"Trời! sao em ăn ở bẩn như vậy chứ?".
Hà Lê định nói " không phải anh bảo là rất cá tính sao" nhưng cô không nói vậy mà giận dỗi "Kệ em, liên quan gì đến anh". Nói xong dập máy, quăng luôn điện thoại xuống giường.
Thiên Ngân ngồi cạnh cười ha hả, đổ lửa vào dầu:
-"Tao đoán chắc lão Chiến nhà mày kết tao rồi, mày nên chuẩn bị tinh thần mà nhượng lại cho tao đi là vừa"
Hà Lê bĩu môi, lườm lườm giọng rất tự tin: "Mày có biế yêu là gì đâu, khi yêu người ta hay chê người yêu, như vậy gọi là "chê yêu", có như vậy mới chứng tỏ người ta rất yêu bạn".
Thiên Ngân bật cười: "Nói như vậy thì con Bích Nga bị bồ nó đánh cho thâm tím mặt mày như vậy gọi là "đánh yêu", yêu như vậy thật sâu sắc, như thế thì tao thà rằng ở vậy..."
Chưa nói hết thì cô đã bị Hà Lê túm lấy gối đè lên cổ nghiến răng:
"Đây là bài học cho những người thích chọc gậy bánh xe tăng nghe chưa?"
-"Ặc, ặc, em xin chừa" Thiên Ngân đau cổ cố nói gượng, mong được khoan hồng.
Điều ước của Hà Lê cuối cùng cũng trở thành dở dang.Dạo gần đây anh ta dần dần không gọi điện cho Hà Lê nữa, khiến Hà Lê buồn rầu tương tư mãi, thỉnh thoảng nhớ anh ta phải chủ động gọi điện tới hỏi han. Thế nhưng hôm nay anh ta lại tiếp tục lại hành trình tưởng chừng như đã lãng quên trên, Thiên Ngân vò đầu dự đoán phản ứng của Hà Lê sẽ như thế nào nhưng cô vẫn không tài nào đoán được. Hà Lê rất cứng rắn, trong đầu cô ấy như là một kho tàng cảm xúc bí hiểm, cô ấy có thể đoán được người khác nghỉ gì nhưng suy nghĩ của cô ấy thì chờ cô ấy nói ra người nghe mới vở lẽ : "Mình đoán trật lất hết". Thiên Ngân cũng không dám nói cho Hà Lê biết những gì anh ta nói với cô lúc ở công ty, cô chỉ sợ cô ấy bị tổn thương, cô cũng sợ vì chuyện này mà tình cảm của cô và Hà Lê có thể không như lúc này được nữa.
Thiên Ngân ngồi trên máy bay mà đứng ngồi không yên. Ra đến cổng sân bay thì vội vàng bắt taxi về nhà. Đang lúi cúi chui vô xe thì bị một bàn tay nắm kéo giật lại, anh ta lôi đi về chiếc xe BMW về chiếc xe màu đen. Nhất Khang cười rất tươi: "Hôm nay để anh làm tài xế cho em" .Sau đó quay lại nhét hành lý của cô vào cốp xe. Tiếp tục kéo cô vào ghế ngồi phía trước, cô có hơi phần ngạc nhiên, lại cảm giác có gì đó không phải cho lắm nên tò mò hỏi Nhất Khang:
-"Anh đến đây để đón em ư?"
Khang bật cười: "Không lẽ em đón anh"
"àh không ..Em..tại em thấy không quen, như thế này giống em là ...bạn gái anh vậy,...nhưng..chúng ta đâu phải như vậy”
p.23

Nhất Khang bất ngờ bẻ tay lái, tạt xe vào bên lề đường, giọng anh có vẻ nghiêm túc:
-“ Em thấy có chỗ nào không đúng?”.
Thiên Ngân bối rối hơn, da mặt cũng như tái như đỏ, âm thanh phát ra từ cổ họng giống như tiếng kêu của con cú đêm cất lên những tiếng kêu cuối cùng trong đời:
-“ Em..chỉ là em ...Em thấy tất cả đều không giống...”. Thiên Ngân thực sự lúng túng, trong những trường hợp bắt buộc phải nói những vấn đề khá nhạy cảm như thế này thật khó để giở từ điển ra mà tìm cho được từ gì thích hợp mà giải thích, càng giải thích càng làm người khác thêm rối trí, trong khi đó Nhất Khang vẫn giương đôi mắt của người lấy khẩu cung nhìn thằng vào cô, đôi tai hưởng ứng như phân tích những từ có thể ghép lại thành nghĩa trong lời nói của cô.
Ý định lúc đầu của cô chỉ là muốn xác nhận xem thực sự thì Nhất Khang đối với cô là như thế nào thôi, có phải là anh ta cần cô giúp gì đó nên mới lần này lần khác nhiệt tình với cô như vậy, hay là.. cô cũng từng mơ mộng rằng anh ta có thể để ý đến mình, dù sao thì chỉ dừng lại ở mức mơ mộng mà thôi, Thiên Ngân là người cẩn trọng cô biết nếu mơ mộng nhiều quá về một người gần như hoàn hảo như anh thì sẽ dễ bị rơi vào “vỡ mộng”, nếu chẳng may điều mình nghĩ chẳng bảo giờ thành sự thật, anh không có tình cảm với cô thì chẳng phải ngẫu nhiên mình trở thành một đứa ngu ngốc si tình cứ lẵng nhẵng bám theo anh ta, trong khi người đó coi cô như đứa mắc bệnh thần kinh mãn tính thì có phải là khi đã rơi vào lưới tình rồi thì muốn dứt ra cũng không được, dở sống dở chết sao. Đến lúc đó, bản thân trở thành con thiêu thân cũng không biết, nhục nhã bám gót người ta như người hám tiền cũng không biết, sống trong mơ mộng hão huyền cũng không biết... nghĩ đến viễn cảnh sán lạn như tro đen ấy mà Thiên Ngân đã sợ hãi, cố gắng dập tắt những suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Nhưng dù sao thì Nhất Khang cũng có sức cuốn hút thật mạnh mẽ khiến cho một người có sức đề kháng tốt như Thiên Ngân cũng phải dành nhiều thời gian để suy nghĩ.
Nhất Khang cố nhẫn nại chờ cô nói xong nhưng anh rốt cuộc cũng đành phải bó tay, liền nhìn thẳng phía trước vô lăng, nói với cô mà như nói vào không khí:
-“Em cho rằng những việc làm của anh đều không có dụng tâm?”.
Hình như anh cũng mất bình tĩnh, người lãnh đạm như anh mỗi từ ngữ nói ra cũng phải cân nhắc giờ lại dùng sai nghĩa. Thiên Ngân quay đầu sang anh thắc mắc:
-“Dụng tâm? Người như em cũng có gì đó để anh lợi dụng hay sao?”
Nhất Khang cũng quay lại, gõ vào đầu cô một cái rồi cười lớn:
-“ Dụng tâm không có nghĩa là có tâm lợi dụng mà là...” .Anh cũng không giải thích được nhưng nhanh chóng tìm ra biện pháp khác hữu hiệu hơn.
Thiên Ngân bất ngờ bị anh choàng tay qua đầu, kéo đầu cô lại gần và đặt môi lên đôi má mát lạnh của cô. Cô sững sờ, khi Nhất Khang quay lại yên vị chố ngồi của mình, cô nghe lời nói tiếp theo của anh văng vẳng :
-“Anh đã đóng dấu 6 chữ “em là người yêu của anh” lên má của em rồi đó, hết đường cãi lại rồi nhé”.
Ngày xưa, Trần Quốc Toản thêu trên cờ xuất binh 6 chữ vàng, đánh đông dẹp tây trăm trận trăm thắng, hôm nay Nhất lại dùng nụ hôn khắc lên má cô 6 chữ tình, liệu có mãi mãi giữ được trái tim cô?
Thiên Ngân từ ngạc nhiên tới bất ngờ rồi thấy lòng mình tự nhiên ấm lại. Những mối nghi ngại đều được khơi nguồn thông suốt, Nhất Khang không phải là người thích bỡn cợt người khác, tính cách của anh chỉ cho cô biết chắc chắn những lời anh nói là thật. Sau nụ hôn bất ngờ ấy, Thiên Ngân cứ như tượng gỗ ngồi thẫn thờ một hồi lâu, Nhất Khang nhìn thấy biểu hiện ấy thì trong lòng thấy rất vui, anh thích thú bật cười:
-“Sao mà em đờ người như xác chết vậy? Không phải đây là lần đầu tiên được người khác tỏ tình chứ?”.
Cô bị khiêu khích thì hết xấu hổ hất mặt sang tự hào:
-“Anh đừng có mà coi thường người khác như vậy, hồi học lớp 7 em đã được họ tỏ tình rồi đó”.
Nhất Khang gật gù nham hiểm, dùng cái nheo mắt chuyên dùng châm biếm người khác phán cho cô một câu:
-“Anh không ngờ em dậy thì sớm thê!” Nói xong thì lập tức đảo mắt một lượt, từ đầu xuống chân cô mà lắc đầu:
-“Nhưng hình như bây giờ chưa phát triển hết thì phải”.
Thiên Ngân theo phản xạ tự nhiên, rụt cổ lại hai tay đan chéo trước ngực.

p.24


-“Này mày xuống sân bay chưa?”. Hà Lê gọi điện cho cô.
-“Tao về đến cổng rồi nè” Thiên ngân nghe tiếng dập máy gấp của Hà Lê thì bật cười, vì cô trong đầu cô đã biết chắc chắn Hà lê sẽ như phi tiêu ra đón cô, tiếp theo ôm chầm lấy cô, sau đó sẽ sờ nắn trên người cô, cuối cùng sẽ khen cô “mày có thêm da thêm thịt rồi đó”.
Quả đúng như dự đoán, Hà Lê không phải phóng như phi tiêu mà phóng như tên lửa đứt phanh từ cửa phòng vọt thẳng về phía cô, nhưng mà kịch bản lần này đã bị thay đổi, Hà Lê chạy ra như tên lửa nhưng khi nhìn thấy cô và Nhất Khang đang lôi hành lí đi vào thì lập tức quay người 180 độ, chỉ mất hai giây đã bay như tên lửa đạn đạo phi thẳng vào phòng đóng rầm cửa lại, mặt vô cùng xấu hổ.
Nhìn bản mặt như hiểu chuyện của Nhất Khang, Thiên Ngân đoán chắc chắn trong đầu anh ta nghĩ Hà Lê quay vội vã về nhà là để ghép dọn lại đồ đạc trong căn phòng bừa bộn, nhưng với bản tính ngăn nắp của Hà Lê thì cô cũng thấy hành động vừa rồi có gì đó thật kỳ lạ.
Chỉ là sáng sớm hôm nay, cô nàng Hà Lê lục tủ lôi được bộ quần áo hồi cấp 3 thường mặc, thấy nó dù nhăn nhúm một tý nhưng có hình chú mèo Hello Kitty rất dễ thương, cao hứng mặc luôn, đúng lúc Thiên Ngân về định hí hửng chạy ra khoe “Mày xem tao mặc bộ này có phải là trẻ lại như chục tuổi không” nhưng xui xẻo thay không ngờ Thiên Ngân lại lôi Nhất Khang từ đâu ra, chạm mặt những người lịch lãm lại nhiều tiền như anh mà chào mừng bằng bộ quần áo kinh điển thế này quá lố bịch. Phải dùng đẳng cấp khác tiếp đón anh ta mới phải phép.

Hai người chờ một lát ngoài cửa phòng, mấy người thuê trọ bên hàng xóm cũng tò mò nhìn sang, họ lầm rầm bàn tán một vài điều gì đó về hai người, có một giọng nói mỉa mai rành mạch lẫn trong tiếng xì xầm đó:
-“ Chắc là bán thân cho dân nhà giàu kiếm tiền ăn chơi đó mà”.
Đó là giọng của bà chị Cầm Thư, từ khi chị ta vào dãy trọ này không ít lần đấu khẩu với Hà Lê, điều hiển nhiên là chị ta không thể nào đọ lại được kho tàng nghệ thuật đấu khẩu cất giữ của Hà Lê, tàn cục lúc nào cũng chịu ngậm một quả bồ hòn đắng nghét, nhưng không thể xả ra ngoài. Không chỉ hai cô không ưa chị ta, mà cả xóm trọ này cũng vậy. Một ngày nọ, chị ta đang ngồi học bài trong nhà thì nhảy xổ ra, mặt trừng trợn nhìn rất dữ tợn, tưởng chừng như thể có thể xé nát con thú nào đi ngang qua. Nguyên lai vì chị ta nghe ngoài cửa có người vừa cất tiếng:
-“Cho hỏi trong phòng 11 có chị tên là Cầm Thú phải không?”
Tất nhiên chị ta không biết đó là giọng của Hà Lê, vì lúc đó Hà Lê bịt mũi, dùng nguyên chất giọng địa phương để công kích, rồi nhảy tót về phòng. Kể từ hôm đó, biệt danh Cầm Thú được lưu hành nội bộ trong đội ngũ sinh viên xóm trọ, nghe nói mấy ngày sau ở trường đại học Kinh tê Y cũng xuất hiện một cô gái có biệt danh là Cầm Thú.
Chị Cầm Thú quả thật rất lưu manh, hôm nay chị ta khiến Thiên Ngân rất khó xử, dù bố mẹ cô không giàu nhưng chưa bao giờ để cô thiếu thốn cái gì, bố mẹ cũng luôn căn dặn cô “Giàu cho sạch”, không được vì ham lợi mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của mình. Cô thích Nhất Khang cũng bởi vì anh không bao giờ khi dễ những người không có tiền, trong đó có cô.
Cuối cùng thì Hà Lê cũng mở cửa bước ra, miệng cười tươi như hoa, Nhất Khang định bước vào thì bị Thiên Ngân dang hai tay chặn trước cửa:
-“ Anh đưa em tới đây được rồi, cảm ơn anh nhiều”.
Hà Lê đứng sau lưng cô thúc giục:
-“Gì thế, ít nhất mày cũng phải mời anh ấy cốc nước chứ”
Nhất Khang gật đầu đồng ý với Hà Lê, hất tay cô ra nói tiếp:
-“Anh là người yêu của em cơ mà, tại sao không cho anh vào nhà người anh yêu”.
Anh định chui vào lần nữa lại bị Thiên Ngân cự tuyệt:
-“Em nói không được là không được”
Vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn những người hàng xóm tò mò kia, chỉ là cô không muốn, và cũng không thích người khác nghĩ cô vì tiền mà bán danh dự của mình, dù cho phải từ chối giám đốc để bảo vệ sự trong sạch của mình cô cũng làm. Nhất Khang như cũng hiểu ra, thế nhưng anh ta lại nói lớn đủ để trong vòng bán kinh 1km ai cũng có thể nghe được:
-“Đằng nào thì em cũng sẽ là vợ của anh mà”
Chỉ mới chưa đầy 30 phút, từ vị trí người yêu cô đã trở thành vợ, Thiên Ngân nghĩ “đây có phải là một lời cầu hôn” ...cô ngây người đến nỗi, Nhất Khang chui vào phòng rồi cũng chẳng hay.
Mấy người hàng xóm nghe anh nói xong thì ai nấy há hốc miệng, Hà Lê cũng giật mình ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nhảy qua, quàng mạnh tay vào vai Thiên Ngân, hếch mặt kéo cô vào phòng. Đến lúc này, Thiên Ngân vẫn chưa hết choáng.
Căn phòng rộng khoảng 50m2 nhỏ nhắn nhưng được sắp xếp gọn gàng, chỉ có hai phòng một phòng tắm và một phòng tổng hợp, vừa là phòng ngủ vừa là nhà bếp, vừa là nơi học tập, hai người chia nhau một chiếc giường, trên giá sách có hai quyển sổ nổi bật được vết nhan đề rõ ràng, quyển màu xanh “nhật ký của Hà Lê”, quyển màu hồng “Nhật ký của Thiên Ngân”.
Nhất Khang đảo mắt một lượt có phần hơi ngạc nhiên, chắc là nó quá khác biệt với những gì anh nghĩ, sau một lúc mới nhận xét:
-“Căn phòng này quả thực ấm cúng!”
Hà Lê nhanh nhẩu:
-“Thế nhưng không có anh nên có người vẫn kêu lạnh đó”

.................

p.25

Nhất Khang nhìn sang Thiên Ngân mỉm cười ý nhị, sau đó đứng dậy nói:
-“Anh phải về công ty đây, Thiên Tuấn không ở nhà nên có nhiều việc phải giải quyết quá, em nghỉ ngơi cho khỏe rồi chiều hẵng đi làm”.
Anh cũng chào Hà Lê:
-“Anh về nhé, hôm nào em sẽ mời em đi nhà hàng Trung Quốc ăn một bữa thật thịnh soạn, nhớ chăm sóc bạn gái anh nhé”
Hà Lê hí hửng, gật đầu như đập tỏi:
-“Tất nhiên, tất nhiên”
Hóa ra, Nhất Khang nhớ lâu như vậy, anh vẫn còn nhớ câu nói đùa của cô lúc ở quán ăn Trung Quốc hôm trước: “........”
Nhất Khang đi rồi, Thiên Ngân bị Hà Lê tra tấn bằng cách ríu rít hỏi han:
-“Tiến triển nhanh vậy sao, đã quyến rũ được anh ta lên giường chưa?”
Thiên Ngân tức tối, ném nguyên cả cái túi xách vào mặt nàng ta:
-“Này! Chỉnh đốn lại tư tưởng lồi lõm ấy ngay đi nhé! Không thì ta không khách khí đâu”.
Hà Lê xoa xoa cục u mới mọc trên trán, nhưng vẫn kiên quyết:
-“Hay là anh ta không chịu lên giường của mày? Để giữ chân những anh chàng đại gia như thế mày nên có cái dây chắc chắn buộc chân anh ta lại”.
-“Tao biết phải làm gì mà”
Hà Lê được thế nói tiếp:
-“Hóa ra 4 năm nay mày kén cá chọn canh vì biết sẽ cua được anh chàng giám đốc này chứ gì, nếu tao biết thế này thì chả dại gì mà sớm nhận lời lão Chiến kia”.
Thiên Ngân bĩu môi:
-“Là ai nhận lời, tao nghĩ là lão Chiến là người nhận lời yêu mày thì có”.

Lúc ấy, học kỳ 2 năm thứ 3, một hôm Hà Lê đi thư viện về vừa gõ cửa phòng mình thì có một cái đầu như baby, đôi mắt kính cận nhô ra, anh ta nhìn cô hỏi :
-“Cậu là ai?”.
Kỳ lạ vì có người đàn ông ở trong phòng mình đi ra lại còn hỏi chủ nhà là ai, ý nghĩ thứ nhất là Thiên Ngân đem bạn trai về, ý nghĩ thứ hai là anh ta là tên trộm, ý nghĩ thứ ba “hay là mình vào nhầm phòng” , nấn ná một lúc, loại trừ hết khả năng còn lại duy nhất là khả năng đầu tiên, Hà Lê hét lớn:
-“Thiên Ngân mau ra đây!”
Thiên Ngân thò đầu phía sau Chiến cười:
-“Về sớm thế, mau vào nhà đi”
Hà Lê thì giận dữ:
-“Chẳng phải đã giao kèo là không ai được dẫn bạn trai về phòng rồi sao?”
Thiên Ngân đỏ mặt, Chiến thì gãi đầu cười hì hì:
-“Bạn hiểu nhầm rồi, bọn mình đến đây làm bài tập nhóm”
-“Bọn mình?” Hà Lê thắc mắc, quả đúng khi cô vào phòng thì còn có 5 người khác cũng ở trong phòng có cả nam lẫn nữ, vẻ mặt ai nấy căng thẳng, đầu chúi vào sách vở.
Thời gian đó Thiên Ngân và Chiến chưa chơi thân với nhau, tuy nhiên lúc học môn quản trị chiến lược, Thiên Ngân và Chiến lại được xếp cùng chung một nhóm làm đề tài, nhóm gồm 7 người, thư viện cuối năm chật ních sinh viên nên cả nhóm quyết định về đậu tại phòng của Hà Lê và Thiên Ngân.
Hà Lê cũng xấu hổ, sau khi thay quần áo xong từ phòng tắm đi ra thì đúng lúc Chiến nhìn lại cô, bốn mắt chạm nhau, nàng ta thì bối rối còn anh ta rất thản nhiên lại còn cười chào rồi lại tiếp tục cúi xuống làm việc, Hà Lê nghĩ chắc anh ta cười cợt cô vì những thái độ bất kính lúc nãy nên đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn.
Hôm đó,nhóm bạn Thiên Ngân làm việc rất chăm chỉ, mãi đến tối mới về, Hà Lê ngồi học ở bàn thỉnh thoảng liếc sang, cô rất ngưỡng mộ Chiến, dường như anh ta học rất giỏi , nét mặt và giọng nói cho thấy anh ta là người điềm tĩnh, chín chắn, mấy người trong nhóm kể cả Thiên Ngân lắng nghe lời phân tích của anh ta rất chăm chú , cộng thêm việc gật đầu tán thưởng lia lịa.
Hà Lê được nghe Thiên Ngân kể về Chiến rất nhiều trước đây, nào là học giỏi nhất lớp, đẹp trai, được nhiều đứa con gái yêu quý, nhưng cũng là người sống rất có nguyên tắc, lúc chưa gặp mặt thì ngưỡng mộ, hôm nay được gặp mặt lại ngưỡng mộ thêm. Vậy nên, khi bài tập nhóm của Thiên Ngân và nhóm bạn được cô giáo bộ môn đánh giá cao, họ quyết định ăn mừng bằng cách tổ chức đi chơi Đầm Sen, Hà Lê cũng hí hửng xin đi theo. Lúc ấy, Thiên Ngân chưa biết ý tứ của cô nàng nên quắc mắt:
-“Hôm trước được phát vé miễn phí đi Đại Nam ngươi không thèm đi, sao giờ lại muốn đi Đầm Sen ?”.
Hà Lê cười, lắc tay cô nũng nịu: “Tại vì ta đi Đại Nam không có ngươi nên không thấy có hứng thú”.
(Đại Nam là khu vui chơi giải trí lớn nhất ở phía nam đất nước, cũng là khu vui chơi giải trí lớn nhất Việt Nam, các công viên giải trí khác chỉ cần 1 buổi là có thể khám phá hết, còn muốn đi đến hết ngỏ ngách của Đại Nam thì phải mất đến vài ngày).
Không may cho Hà Lê, đến lúc đi thì nhà Chiến lại có việc, anh ta cáo lỗi xin phép không đi cùng mọi người được. Hôm đó, Thiên Ngân trở nên đa nghi không biết có phải thần kinh Hà Lê bị chập một số mạch hay không mà lúc đi thì khí thế hừng hực ngút trời, lúc nhập cuộc lại như tên lính bại trận bị giải ra pháp trường, chân không buồn nhúc nhíc.
Bị thất bại trong trận đầu, khiến cho tâm tình Hà Lê tăng thêm sinh lực năng nổ hơn trong hành trình chinh phục ái tình.
t/g: mình rất thích game “chinh phục ái tình” hihi...
Trở về hiện tại, Thiên Ngân cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Lê:
-“Ê! Bị tao đánh trúng chỗ hiểm rồi àh?”.
Hà Lê giật mình, đầu óc cũng phải lộn một vòng mới từ quá khứ quay được về hiện tại, nên lúc bị Thiên Ngân thọc gậy thì không nghe hết câu mà chỉ thu nhận mấy từ sau cùng, trợn mắt hỏi cô:
-“Gì cơ? Mày giám đánh vào chỗ hiểm của giám đốc sao?”
Cuối cùng thì mấy cái gối liên tiếp tông thẳng vào cái mặt vô tội của cô nàng.

p.26


Lúc bọn họ ăn cơm, Thiên Ngân tranh thủ dò hỏi nguyên cơ tại sao Chiến lại có chủ ý gọi điện cho cô nàng như thế. Hà Lê trong mắt có phần lơ đãng nhưng cũng không thể không duyên không cớ mà thoái thác sự quan tâm của bạn cùng phòng, đành uể oải:
-“Lão Chiến nói : “từ nay trở đi anh sẽ là người theo đuổi em, không để em phải mãi chạy theo anh như trước nữa”. Thì lão nói vậy tao nghe vậy chứ biết sao?”.
-“Nhưng mày có biết lão là người đểu giả thế nào không?....” như thấy mình lỡ lời, cô đành xì xòa: “Thôi ăn đi, chuyện tình cảm mày nên suy nghĩ cho kỹ”.
Hà Lê bất ngờ hỏi lại:
-“Anh ta là người đểu giả như thế nào?”
Còn Thiên Ngân thì bối rối, không biết trả lời thế nào, điều chắc chắn là không thể trắng trợn nói ra sự thật lúc ở công ty :
-“Thì lão dám bỏ mày thì quả thực quá đểu giả rồi chứ gì nữa”.
Hà Lê cười sảng khoái đến nỗi bị ho sặc sụa, vài hạt cơm từ miệng cô nàng té ra ngoài lăn lóc trên mâm, làm Thiên Ngân kinh tởm. Một lúc sau nàng ta mới lấy lại sức : “Này các hạ, các hạ không cần phải đánh giá bổn cô nương cao như vậy chứ”.
Thiên Ngân không muốn sặc cũng bắt buộc bị sặc, trong lòng có chút u uất.

Buổi chiều đến Thiên Ngân đi làm, Bảo Liên chạm mặt cô ở cửa phòng, vẻ mặt rất hiền hòa, cười chào thân thiện, Thiên Ngân cũng gật đầu chào lại, dù sao thì trong lúc họ làm việc với nhau, thái độ đối với nhau cũng có sự gần gũi hơn nhiều.
Nhà vắng chủ đúng là làm cho không khí có phần ảm đạm, bình thường nếu Thiên Tuấn có đi làm, bàn làm việc của Thiên Ngân dường như là bàn bận rộn nhất vì mấy cô gái trẻ trong phòng lúc lấy cớ này lúc lấy cớ khác để tiếp cận gần với trưởng phòng. Thế nhưng mấy cô ấy hôm nay vẻ mặt âu sầu thấy rõ, Thiên Ngân lại ngồi cùng bàn làm việc với anh ta, vẻ u sầu ấy chẳng mấy chốc mà len lỏi vào tâm tư của cô. Điều hòa dường như bị ai đó bật quá lạnh, hơi nước như sương mờ bay lởn vởn quanh phòng, hôm nay anh Thanh ở danh mục khách sạn, xây dựng xin nghỉ vì vợ sinh con trai, phòng thiếu hai người mà trông trống vắng như chỉ có hai người đi làm. Nghe nói ngày mai Thiên Tuấn mới trở về.

Làm hết mấy mẫu báo cáo phân loại khách hàng thì Thiên Ngân thấy chán nản vô cùng, cô tha thẩn ra khỏi cửa, dừng lại trước phòng Nhất Khang, chiều nay anh ấy cũng không đến công ty, thế là cô thủng thẳng đi lung tung trong công ty, đa số nhân viên trong công ty đều chọn thang máy đi cho thuận tiện vì đường thang bộ rất vắng vẻ, Thiên Ngân nghe tiếng nấc của ai đó, tò mò nhìn lại xem, một cô gái,dáng vóc nhỏ bé tóc bồng bềnh uốn lượn với tấm thẻ màu xanh trước ngực đang ôm mặt khóc một mình. Trong lòng trống trãi, gặp phải cảnh tượng như thế này lại thêm não lòng. Cô đành quay lại phòng, nhắn tin cho Nhất Khang: “Hôm nay chán quá, anh có chuyện gì vui không kể cho em nghe đi”. Đến khi hết giờ làm việc vẫn không thấy Nhất Khang nhắn tin lại.
Trong công ty Đại Phát, tấm thẻ màu xanh là dành cho cấp quản lý, còn nhân viên sẽ sở hữu tấm thẻ màu vàng.
Buổi tối, Thiên Ngân vừa ngồi vào bàn thì nghe tiếng Hà Lê the thé bên tai: “Thiên Ngân có phải mày đang mang bầu hay không mà bụng to như cái trống thế?”
Thiên Ngân hoảng hốt nhìn xuống bụng mình, nó vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng mà tư tưởng Hà Lê dạo gần đây không thông, nên cứ tìm cách gây sự với cô, Thiên Ngân cố nhã nhặn : “Đừng có tỏ ra ghen tị với vòng eo của chị:”
Hà Lê vẫn giọng tỉnh bơ:
-“Thế không phải mang bầu sao? Vậy thì chắc lúc đi làm mày ngồi nhiều quá nên mới tích tụ nhiều mỡ bụng rồi”
Thiên Ngân vừa xoa bụng vừa hỏi nghiêm túc: “Thật là to lắm hả”
Hà Lê cười đểu giả: “Đúng là to thật mà, lần sau thì cố gắng đi cầu thang bộ đừng có lạm dụng thang máy nhiều quá, sẽ giảm được phần nào đó”.
Lần trước, Hà Lê xin thực tập tại công ty tư nhân nhưng lại bị giám đốc lợi dụng ve vãn thế nên cô phải bỏ công ty thực tập chạy lấy người, cô nàng đành lên nhà trường báo đổi chổ thực tập, nhưng vì do việc thông báo chậm trễ nên bị thầy cô trong khoa cự tuyệt, cô đành phải kể lại đầu đuôi tình huống để thầy cô thấu hiểu. Ông trưởng khoa khen ngợi sự dũng cảm và nghĩa khí của cô nên đã đích thân liên hệ cho cô một công ty mà ông có mối quan hệ rất tốt. Không giống như Thiên Ngân, Hà Lê chỉ một tuần 3 buổi đến công ty, vì phần hành kế toán có chứa nhiều thông tin nhạy cảm nên cô cũng không được trực tiếp làm mà đến theo dõi cách thức họ làm việc sau đó về nhà nghiên cứu lại mà thôi, nếu cần xin tài liệu, nếu không phải là tài liệu tối mật cô sẽ được phép copy đưa về làm dẫn chứng cho khóa luận. Những ngày còn lại cô xin đi làm thêm, hiện tại thì Hà Lê đang làm việc phục vụ cho một quán phở Hà Nội. Tối ấy, sau khi nói chuyện về vấn đề mỡ bụng xong, Hà Lê lại kéo Thiên Ngân ra quán phở mà mình đang làm việc giới thiệu cho cô, cô nàng không quên kèm thêm: “Không đi là phí cả đời đó nghen, không chỉ là phở rất ngon mà quán ấy còn có một anh chàng khách quen đẹp trai đến độ mê li luôn, vừa ăn phở vừa ngắm trai đẹp khác nào thưởng ngoạn chốn thiên bồng”.
Thiên Ngân đang lo lắng về vấn đề mỡ bụng nhưng mà nghe lời quảng cáo hấp dẫn của Hà Lê mà không cưỡng được tò mò, thúc dục Hà Lê đi nhanh lên. Thật tiếc vị khách quen mà Hà Lê nói hôm nay không đi, có thể Hà Lê đã lừa cô một vố, nhưng mà vố này không đau mà còn rất đáng giá, không hổ danh là Phở Hà Nội, sợi mì trắng như rót sữa, nước cốt vừa thanh khiết, vừa ngọt, vừa mặn, vừa chua tất cả được kết hợp hài hòa đến nổi một miếng nếm vào là thấy cả một vùng trời cảm xúc trong lòng.
Lúc đi về Thiên Ngân hỏi Hà Lê: “Có phải anh chàng khách quen mê li mà mày nói tên là Hà Lê không?”
Hà Lê thấy Thiên Ngân không tin, lại còn châm biếm như thế bèn nói:
-“Anh chàng tao nói chính là anh chàng vớt sợi phở của quán đó”
Thiên Ngân mường tượng lại vóc dáng anh ta, mỗi lần anh ta lắc cái muỗng lỗ là những khối thịt trên người to béo của anh ta lúc lắc theo, hai má thì như quả bưởi bôi mỡ chỉ nghĩ đến thế thôi cô đã thấy rùng mình. Hà Lê quả là đầu óc ngày càng sáng tạo, có phải óc thẩm mỹ bị tê liệt rồi hay chăng?
Thiên Ngân xô Hà Lê, hai đứa đuổi nhau chạy giữa trời đêm Sài Gòn mát lạnh.


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 4 p.21

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất