๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Aug 16, 2011 6:37 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8  Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8

p.45

Hồi học cấp 2, Thiên Ngân được thầy yêu bạn mến vì là con ngoan trò giỏi, dễ gần, cậu bé Curin kia lại là thành phần cá biệt, học lực không giỏi không dốt nhưng lại là tên đầu sỏ của đám học sinh chuyên gây lộn trong trường. Ngay thầy cô cũng bó tay với mấy trò nghịch ngợm đáng sợ ấy của đám học sinh bất hảo này. Nhiều lần gọi mẹ cậu ta lên, thầy cô lại lắc đầu nhìn bà nước mắt ngắn nước mắt dài : “Thầy cô thông cảm, cháu không có bố, mong thầy cô dạy dỗ cháu”. Thầy cô không dạy dỗ được cậu ta, đến mẹ cậu ta cũng bó tay không thể đối phó với tên nhóc đó, chỉ có một người cậu ta hơi nể nể đó là Thiên Ngân, chị bạn học hơn cậu ta một lớp. Hơi nể nể chỉ là thỉnh thoảng có hứng lên thì nể mặt cô một vài lần, một vài lần trong số vô số lần mà thôi.




Đứng dưới làng của Thiên Ngân nhìn lên có thể thấy thấp thoáng nhà cậu ta, một căn nhà nổi bật giữa những ngôi nhà tầm thường mà những người dân nơi đó đi ngang qua phải ngước nhìn vào trong, từ ngõ đi vào được lát gạch hoa mát rượi, đồ đạc nội thất trong nhà đều là đồ đắt tiền rất tinh xảo, lại còn có hồ bơi thỉnh thoảng mấy tụi bạn cùng lớp đến nô đùa thỏa thích. Con đường dẫn đến nhà ấy là con đường duy nhất được lát gạch trong những ngôi làng đường đất đỏ xung quanh. Nói cách khác, đó là ngôi biệt thự hào nhoáng, người sống xung quanh ái ngại không dám gần gũi tiếp xúc với chủ nhân của căn nhà. Bất quá chỉ có mẹ Thiên Ngân thấy vườn nhà họ nhiều trái cây mà không thèm động tay động chân dòm ngó thì vào xin vài quả, cuối cùng vị chủ nhân trong nhà lại tốt bụng cho bà hái tất cả số trái cây đem đi bán, thế nên thành ra Thiên Ngân cũng trở thành khách hàng quen thuộc của khu vườn, thi thoảng đói bụng lại ghé qua:
-“Cháu chào cô Dương” . Rồi hí hửng nhảy tót lên cây ổi, nhai rào rào những trái ổi bạc.
Cô Dương rất quý Thiên Ngân, lại nghe cô là học sinh giỏi thì nhờ cô kèm cặp đứa con trai bất hảo của bà. Cô thực lòng muốn đáp lại lòng tốt của cô Dương nên gật đầu đồng ý. Kết quả thì... cậu ta chẳng thèm để ý lấy nửa lời của cô, lại còn đem hết sách vở của cô mang tới vẽ hoa vẽ vượn lung tung, kết thúc một tuần, Thiên Ngân mặt mếu máo quay về, trước khi về còn cúi đầu tạ tội: “Cô Dương cháu xin lỗi, cháu không giúp được cô nên cháu sẽ không ăn trái cây nhà cô nữa”.
Mặc dù cô Dương kia xoa đầu cô bảo “Nếu cháu thích thì cứ tự nhiên mà ăn thoải mái” lại còn bảo đã làm khó cho Thiên Ngân rồi. Thế nhưng lòng tự trọng của Thiên Ngân cao như cây thông trên núi, một tuần liền cô thật là không có tới.
Sang tuần sau, đang ở trong nhà thì nghe thấy mẹ nhắc đến tên cậu Curin ngoài cửa thì tò mò chạy ra, cô ngạc nhiên, cậu Curin kia tay cầm xấp sách vở đứng ở cửa, mặt hớn hở:
-“Tôi đến nhờ chị giúp”.
Bất đắc dĩ, chặc lưỡi, dù sao một tuần rồi không ăn trái cây nhà họ cũng thấy thèm chảy nước miếng.
Ngay khi cậu ta đến nhờ cô giúp cũng không thể bỏ đi tính bảo thủ của mình, lại còn thường xuyên dùng thước gõ đầu cô bảo: “Cái chị này sao ngốc thế hả, cái này phải làm như thế này này...”. Rồi cậu ta viết ra lời giải cho Thiên Ngân. Lòng tự ái của cô cũng có hạn nên chỉ bĩu môi :
-“Được rồi, cậu giỏi thế tại sao chưa bao giờ được điểm 9, điểm 10 nào hả?”
-“Chỉ là không thích thôi”.
Thiên Ngân lại bĩu môi, ai mà chả thích được điểm cao chứ, đã không học được lại không dám đường đường chính chính thừa nhận. Nhìn thấy cái mặt khinh khỉnh của Thiên Ngân cậu ta tức khí, phẫn nộ dơ cả quyển sách dày cộm đập lên đầu cô:
-“Chị mà còn bĩu môi như thế tôi sẽ cắt môi chị ra xào ăn đó”.
-“Cậu ăn được thịt người sao?”
-“Tôi thấy môi chị giống môi con heo, chắc ăn thì cũng không đến nổi nào”.
Thiên Ngân khí thế bừng bừng, la hét thất thanh, đuổi cậu ta chạy khắp nhà, mắt trừng trừng phẫn nộ:
-“Đứng lại cho tôi, tôi mà bắt được sẽ dẫm chết cậu như dẫm con sâu”.
Bố Thiên Ngân nghiêm nghị:
-Chúng mày học hành kiểu gì mà cứ như chó với mèo thế hả, chọi nhau cả ngày thì học hành làm sao được”.


p.46


Cái trò mèo đuổi chuột chạy cuối cùng cũng kết thúc, nhưng mà hậu quả của Thiên Ngân phải gánh chịu thì không nhỏ. Cô giáo nhìn những hình vẽ gà vịt trong sách vở cô thì nổi trận tam bành, cũng tại cô giáo không ngờ một học sinh ngoan hiền gương mẫu trong mắt cô lại trở nên hư đốn như vậy. Thế là bắt cô phải về viết bản kiểm điểm, Thiên Ngân lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế thì lấy làm ấm ức, viết kiểm điểm nhận lỗi là mình đã vẽ viết lộn xộn trong sách vở, nói là Curin viết nhất định cậu ta sẽ không nhận. Sáng sớm, cầm bản kiểm điểm đi nộp cho cô giáo sụt sịt, uất ức không thể tả nổi. Ấy nhưng cậu Curin từ đâu chạy ra giật phăng tờ giấy trên tay, dơ lên đọc sau đó cười sang sảng:
-“Tôi sẽ đem lên cho mấy đứa trong lớp xem, đảm bảo từ này chị không còn mặt mũi mà lên lớp nữa”.
Thiên Ngân tức tối chảy rượt theo, lòng căm phẫn vô hạn, không đễ ý thấy có ánh sáng chớp lóe của máy ảnh đằng kia mà cứ thế chạy cố sức giật lại bản kiểm điểm của mình, sắp muộn học mà không lấy lại được bản kiểm điểm, nghĩ đến hai mối họa trước mắt: một là bị cô giáo khiển trách, hai là nếu cậu ta lên trường rêu rao bản hạnh kiểm này thì cô sẽ không còn chỗ dung thân, bức bách quá bèn khóc ré lên.
Muộn học đối với cậu ta là chuyện bình thường nhưng đối với Thiên Ngân lại là chuyện chưa xảy ra bao giờ, đang trêu đùa vui vẻ thấy Thiên Ngân ngồi xụp xuống khóc nức nở, nụ cười kia hẫng lại một chút, thế nhưng vẫn cầm bản kiểm điểm chạy tới trường, không thèm trả lại cho cô.
Cô giáo không nhận được bản kiểm điểm thì tại giận hơn, nói là Thiên Ngân dám để ngoài tai lời cô, hùng hổ bắt cô phải về nhà gọi bố mẹ lên. Cô cho Thiên Ngân về chỗ, chưa ngồi vào chỗ thì cậu Curin xuất hiện, trên tay là hai bản kiểm điểm:
-“Là do em vẽ vào vở chị ấy, người có lỗi là em, đây là bản kiểm điểm em viết”.
Cô giáo cầm hai tờ bản kiểm điểm, một tờ của Thiên Ngân, một tờ của Curin, vẻ mặt cô xúc động, một học sinh cá biệt chưa bao giờ nhận lỗi về mình lại mang bản kiểm điểm nộp cho cô thì cô không vinh hạnh không được, nhất định sẽ khoe với thầy cô khác, thế nhưng cô lại nghĩ, cậu ta không nhận lỗi về mình lại đi nhận lỗi dùm người khác, khiến cô càng bất ngờ hơn, cô nhẹ nhàng:
-“Thiên Tuấn, nếu là em vẽ thì cô cũng không ngạc nhiên gì”.
Thắng thế cô giáo thừa cơ xông tới:
-“Nếu đúng là em thật thì em phải chịu phạt cuối giờ em ở lại nhổ cỏ cho mấy bồn hoa của trường”.
Cô giáo ngạc nhiên, hết giờ cậu học sinh bất hảo kia đang lúi húi nhổ cỏ trên sân.
Thiên Ngân lúc ấy cảm động không hết, nỗi oan được giải, chính miệng cô giáo quay sang xin lỗi mình thì lại cảm động hơn, cuối giờ cũng ở lại, giúp cậu Curin kia nhổ cỏ.
Curin cầm con sâu lên hí hửng khoe với cô:
-“Này tôi cũng diệt được sâu nữa nè”.
Thiên Ngân nhìn con sâu đang ngoe nguẫy thì kinh hãi, không tự chủ được mà nhảy tót lên cây bàng. Curin nhìn cô lắc đầu:
-“Thế mà trước đây dám lớn miệng bảo sẽ dẫm chết tôi như dẫm chết con sâu”.
Từ từ tụt xuống, mặt cô đỏ gay xấu hổ.
Cũng từ hôm đó, Thiên Ngân mới bắt đầu có thiện cảm với cậu ta.
Sau đó, cái sự kiện Thiên Tuấn trở thành thiên tài giành được tối đa điểm 10 trong kỳ thi học kỳ, lại còn được thầy cô khen ngợi, khiến cô cũng thấy tự hào vì là bạn của hắn.
Tin tức này đến tai chủ tịch đại nhân, trước đây ông không thừa nhận đứa con này, đứa con phá phách như thế tương lai nhất định sẽ hủy hoại gia nghiệp của ông, ông chỉ đền bù cho mẹ con cô Dương một khoản lớn, rồi bỏ mặc mẹ con họ, thế nhưng sau khi nghe tin cậu con trai ông bỏ rơi lại là một đứa trẻ xuất chúng thì ông đã quay trở lại cướp lại Thiên Tuấn từ tay mẹ cậu ta, ông nhất định sẽ đào tạo cậu ta trở thành người nắm giữ tập đoàn mà ông gây dựng. Cô Dương khóc nức nở chạy sang kể với mẹ Thiên Ngân.
Hôm đó, sau khi nhận được thư tỏ tình của Curin thì vênh váo mặt quay trở về, nhất định sẽ lại từ chối tên đó cho hắn hết kiêu ngạo, nhưng tai cô lại nghe chính miệng mẹ cậu ta nói, Curin đã đi theo bố, ông ta nói sẽ mang nó ra nước ngoài, cô bần thần hồi lâu, tức tốc chạy đến sân chơi, rõ ràng cậu ta không tới, cậu ta nói sẽ đi là sẽ đi luôn, cậu ta nói “nếu chị không đến coi như từ nay chúng ta đoạn tuyệt, tôi sẽ không bao giờ gặp chị nữa”. Lòng cố lúc ấy hoảng loạn, nghĩ tới từ nay không thể gặp cậu ta nữa thì lại thấy như có gì đè nặng trong người, cô bật khóc, cậu ta nói đi là sẽ đi luôn, không chần chừ, tại sao cậu ta lại không chờ cô thêm một chút, vô vọng, nước mưa dầm dề lại càng thêm não nề hơn, cô ngồi bệt bên thân cây gỗ khô.
Thực ra hôm ấy Curin có đến, cậu ta bắt bố chở cậu ta ra sân chơi đầu làng, ông bố không hiểu lý do của yêu cầu này nhưng mà vẫn chiều ý cậu con trai ông ...sẽ cưng chiều nên đồng ý. Thiên Ngân bị gốc cây kia che khuất nên lúc ấy trước mắt cậu bé là sân bóng trống trơn, không một bóng người,cho rằng cô đã không tới, dù cậu ta có cố gắng thế nào thì trong lòng cô vị trí của cậu ta trong lòng cô không hề có giá trị. Cậu ta buông xuôi, mặc kệ tất cả cho số phận đưa đẩy, tự dặn lòng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, quay lại chỉ có thể hận cô ta hơn, chỉ vì cô ta mà cậu ta đã lọt vào tầm ngắm của bố cậu ta, mẹ từng dặn cậu ta “dù ai trong lớp nói gì con cũng đừng để tâm, mẹ không muốn xa con, nếu con quá giỏi, nếu con quá ngoan thì chắc mẹ không được ở bên con nữa, con sẽ bị người khác cướp mất”. Dù trong đầu nhỏ bé chưa hiểu gì nhưng nếu xa mẹ thì thật không thể nào, cậu ta gồng mình trở thành học sinh xấu, bài kiểm tra cũng không khi nào hoàn thành. Tất cả tại vì câu nói của Thiên Ngân, cuối cùng thì cô ta cũng không giữ lời hứa, cuộc đời sau đó của cậu ta đã thay đổi.
Chủ tịch đại nhân có lẽ sau đó niệm tình cô Dương đã sinh ra cho ông đứa con như thế nên ngày sau cho người tới đón cô đi. Cô Dương từ đó cũng được sủng ái hơn, đó cũng là nguyên nhân khiến bà vợ chính thức của chủ tịch không hài lòng, bà ta đem nổi thống khổ này kể lại cho các con mình, trong đó có Nhất Khang, thế nên Nhất Khang cũng vì mẹ mà coi thường thậm chí còn không thừa nhận con cái của những kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác là em út của mình.


p.47


Thiên Tuấn cũng không thể hiểu, tại sao thời gian lâu như vậy mà không thể quên được cô ta, sau lần Thiên Ngân quay lại để lấy điện thoại bỏ quên tại nhà anh, anh mới nhớ ra tối qua đã sàm sỡ hôn cô ngấu nghiến, anh cũng tự hỏi, anh hận cô vì cô là nguyên nhân chia rời mẹ con anh, nhưng tại sao cứ đối mặt với cô anh lại mềm lòng như thế.
Lúc ở quán lẩu Trường Sơn, nghe cô nhắc đến chuyện trẻ con của bọn họ, nhắc đến lá thư anh viết cho cô, lòng anh xáo trộn không ít, đến lượt anh kể chuyện, mọi người quay sang đã thấy anh cầm rượu lên uống từ lúc nào, cứ tưởng anh không kể được chuyện gì nên tình nguyện uống rượu trước, ai ngờ lúc đó, tim anh tự nhiên nhói đau, lúc anh khẳng định được chắc chắn đó là cô, thì người con gái anh cất trong lòng bấy lâu giờ đã bên kẻ khác, lại là anh trai của anh. Cô là người đã xăm hình cô trong trái tim anh, hèn gì ngày đầu tiên đi làm cô đi muộn, rón rén bước vào cửa phòng, lòng anh đã dấy lên nỗi thân thiết đến lạ lùng. Anh không thể quên cô, còn cô vẫn như trước đây đối với anh vấn lạnh lùng như thế, cô đã giao trái tim cô cho người khác nắm giữ, anh phẫn uất kéo cô lại, cô giằng co để thoát ra nhưng anh vẫn muốn giành lại trái tim cô:
-“Anh đã không muốn lưu tâm tại sao lại bắt anh phải lưu tâm”. Anh thốt lên muốn bắt cô phải trả giá, phải chịu trách nhiệm.
Anh hận cô, nhưng lại yêu cô, cô công khai tình cảm trước đây của cô và anh trước tất cả mọi người không một chút e thẹn, lại còn trớ trêu nói “đây là lá thư tình đầu tiên” “thấy có ý nghĩa nên giữ lại”. Chỉ có vậy thôi. Anh ôm cô nhưng như thế chưa đủ, muốn chiếm lấy cô, muốn cô có thể cảm nhận được trái tim anh yêu cô đến nhường nào, anh cứ thế mà hôn cô, mải miết không ngừng, thế nhưng tiếng bước chân Nhất Khang đi vào khiến anh tỉnh ngộ, trả cô về cho anh ta là điều đương nhiên, vậy nên mới đẩy cô xuống giường.
Coi như anh không biết, coi như anh không nhận ra cô, coi như vẫn như trước đây, anh cứ như vậy yêu cô cho dù cô không ngó ngàng bận tâm tới, cứ thản nhiên ở bên cạnh cho đến khi không thể ở bên cạnh. Thế nhưng sáng nay, cô lại khiến anh điên đảo, cô đã không bận tâm đến anh thì tại sao lại nhìn bức hình của họ mà khóc, tại sao lại nhìn anh căm thù, tại sao lại bỏ chạy, cô ta đã không đến chỗ hẹn mà lại nước mắt rưng rưng nhìn anh căm phẫn, như muốn oán trách anh? Tại sao? ??? .
Thiên Tuấn cứ đứng bên hành lang mà suy nghĩ miên man, cô ta vừa nói đã chờ mình 6 tiếng, lẽ nào lúc anh ra cô ta đã hết kiên nhẫn nên đã bỏ về, tại sao không chờ anh thêm một lúc. Anh muốn làm cho sáng rõ nên mặc cho nhân viên đi ngang qua nhìn anh thắc mắc, anh cứ thế mà đứng ở cửa toalet đợi cô ra.
Lúc Thiên Ngân bị Thiên Tuấn kéo đi, mẹ Nhất Khang vừa lúc đó xuất hiện, cũng tò mò không kém muốn biết hai người bọn họ rốt cuộc là như thế nào nhưng lại thấy con trai bà, Nhất Khang, nhíu mày toan bước đi, bà liền bắt anh đi vào phòng với bà:
-“Không ngờ Thiên Tuấn lại dây dưa với con bé không ra gì ấy”. Bà khinh khỉnh nói rành mạch cho con trai bà tỉnh ngộ.
-“Sao mẹ lại có ấn tượng không tốt với cô ấy như thế, thực ra cô ấy rất tốt”. Nhất Khang lòng rối bời nhìn ra cửa nhưng vẫn cố gắng bênh vực cô
-“Thư ký Nam nói con cũng thích con bé đó, chẳng phải lần trước con đã hứa với mẹ rồi sao, chẳng phải con đã nói với mẹ là không có quan hệ gì với cô ta sao?”. Bà mẹ tức giận, mấy sợi lông thú trên chiếc áo đắt tiền run theo bà. “Sao bây giờ lại nghe nói anh công khai ôm con bé đó trước cổng công ty? Từ lúc nào lại nói dối tôi thế hả?”
Nhất Khang lo lắng, không ngờ tin tức lại lao đi nhanh như vậy, anh vốn muốn cùng cô từ từ cảm hóa mẹ anh, nhưng mà sự việc lần này lại khiến lo nghĩ. Thực ra, mẹ Nhất Khang có lẽ sẽ không gay gắt như thế nhưng mà người con trai bà thích lại là cái người được Thiên Tuấn bênh vực, con trai của người đàn bà chồng bà sủng ái, anh ta lại công khai nói sẽ làm cho chủ tịch công nhận cô là nhân viên ưu tú cuối cùng cô cũng được công nhận, bà nghĩ chẳng lẽ mẹ con nhà họ có phải đã dùng thủ đoạn gì đó mới mê hoặc chủ tịch như hôm nay. Con trai bà yêu cô ta chẳng phải là sĩ nhục bà rồi sao. Bà quay sang gay gắt:
-“Nhất Khang tại sao con lại dễ dàng chấp nhận đứa trẻ đó như vậy, con có biết trong di chúc bố con nói sẽ giao lại công ty cho Thiên Tuấn hay không? Con có biết chuyện này không?”
Nhất Khang cũng tái mặt, việc chủ tịch cho Thiên Tuấn từ công ty khác về làm cạnh anh đã khiến anh khó chịu rồi, giờ lại nghe nói di chúc của ông sẽ giao lại công ty cho Thiên Tuấn, anh có thể chấp nhận được cậu ta ở bên giúp đỡ mình, nhưng tại sao chủ tịch lại không tin tưởng giao cho con trai chính thức của mình, ông không tôn trọng mẹ giờ lại không tin tưởng cả anh sao.
Mẹ Nhất Khang lại tiếp tục:
-“Từ trước đến giờ mẹ khuyên con đều không có gì sai hết, nên con bé đó, con đừng để tâm đến con bé đó”.
Nhất Khang quả thực rối bời, Thiên Tuấn đã giành công ty, giờ lại lôi người con gái của anh đi, không lẽ cậu ta muốn giành luôn người con gái mà anh yêu. Anh đẩy cửa chạy ra. Mẹ của Nhất Khang cũng ngơ ngác trước phản ứng không ngờ này.
Lúc Thiên Ngân từ toalet bước ra đã thấy Nhất Khang túm lấy cổ áo của Thiên Tuấn giơ một cú đấm vào mặt anh ta, cô nhất thời hoảng loạn, không lẽ vì cô mà anh em bọn họ đánh nhau.
Thiên Tuấn cũng bất ngờ, anh cũng nghĩ như Thiên Ngân, có lẽ vì anh vừa nãy đã xen vào giữa bọn họ nên đã làm Nhất Khang có phản ứng này, anh cứ đứng im để Nhất Khang đánh, có lẽ anh không nên chen vào giữa bọn họ.
Nhất Khang lúc này tâm tư rối tung, chuyện này đè nén chuyện khác đã làm anh không tự chủ, lại thấy Thiên Tuấn không phản ứng khiến anh lo sợ thêm, anh kéo Thiên Ngân vào lòng, siết chặt lấy cô.
Thiên Tuấn nhìn thấy bọn họ ôm lấy nhau như vậy không nói gì, xoa xoa vết sưng trên mặt bước đi, vẫn là điềm nhiên như trước.
“Người ta chỉ hạnh phúc khi yêu mà không bao giờ nghĩ đến khi nào sẽ chia tay”

............

p.48

Khi Nhất Khang vừa buông tay ra thì thấy một nữ nhân viên cứ ngẻo đầu bên này rồi nghẻo đầu bên kia, mắt nheo nheo nhìn họ, Hà Lê bị phát giác nên lên tiếng trước:
-“Oa, oa, hai người đúng là biết chọn chỗ để hành động đó”.
Thiên Ngân luýnh quýnh lườm nàng ta, bị nàng ta bắt quả tang thế này nhất định mấy tháng liền cô sẽ bị nàng ta chọc ghẹo cho sống dở chết dở cho mà xem. Chỉ là cô thấy Nhất Khang tâm trạng không tốt nên không nỡ lòng phủ phàng đẩy anh ra mà thôi.
Hà Lê thấy cô không nói gì thì tiếp tục khua môi múa mép:
-“Người ta bảo yêu nhau là phải đường đường chính chính, nếu có cái giường êm êm chỗ này thì hai người chắc không tha cho nó đâu nhỉ?”.
Câu đùa quá trớn này của Hà Lê làm cô vô cùng ngại ngùng, bên cạnh đó Nhất Khang vừa nghe xong thì cũng quay đầu tủm tỉm cười làm cô điên tiết hơn, vậy nhưng Thiên Ngân vẫn nhỏ nhẹ:
-“Lát nữa về tao sẽ mua cho mày cái khẩu trang”.
-“Làm gì?”. Hà lê ngạc nhiên
-“Tao không cam lòng tận mắt chứng kiến những từ này phát ra từ miệng mày thôi”
Hà Lê vỗ vai cô cười ha hả:
-“Ngượng cái gì chứ, mấy câu này tao nói với lão Chiến thường xuyên”
Thế nhưng nàng ta bất chợt nhìn sang thấy Nhất Khang vẫn còn đứng đó thấy mình có chút lỗ mãng thì xấu hổ bước nhanh vào toilet.
Thiên Ngân bật cười, hóa ra nàng ta cũng có dây thần kinh xấu hổ. Hà Lê vừa đến cửa toilet thì quay ra khoe:
-“Này Thiên Ngân, 10 ngày nữa tao được đi Trung Quốc gặp khách hàng, ở nhà một mình rộng rãi thích dẫn ai về thì tùy”. Cô nàng nháy mắt, sau đó đi vào toilet giải quyết nỗi buồn.
Thiên Ngân ghen tị, Hà Lê vừa mới vào làm ở phòng Marketing chưa được một tháng mà đã được đi công tác ở nước ngoài rồi, còn cô thì quanh đi quẩn lại thì vẫn ở quê mình, thật là bất công bằng. Dù sao tiếng Trung của Hà Lê thì cô cũng phải công nhận là đỉnh của đỉnh rồi. Nhất Khang dường như đọc được suy nghĩ của cô bèn cười nói:
-“Nếu em thích thì chúng ta sẽ đi Trung Quốc hưởng tuần trăng mật”.
Hai nhân viên đi qua nghe thấy thì xì xầm to nhỏ:
-“Này, thì ra bọn họ sắp cưới nhau, con bé đó đúng là có phúc lớn thật đó”.
Cô kia gật đầu: “Nghe bảo đi hưởng tuần trăng mật ở Trung Quốc”.
Bất cứ phản ứng nào lúc này đều là bằng chứng buộc tội cô, nên cô đành cúi gằm đầu đi về.
Vừa về đến phòng thị trường cô nhân viên tóc vàng thấy cô thì vồn vã:
-“Thiên Ngân! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà trưởng phòng vừa về đã bắt dọn hết đồ của anh ấy vào phòng riêng thế?”
Thiên Ngân nhìn lại chỗ ngồi, một bên bàn trống trơn, chiếc máy tính để bàn cũng đã được dọn vào phòng riêng của trưởng phòng, căn phòng nơi Thiên Tuấn hắt ra một thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo của đèn điện, tự nhiên cảm thấy buồn lòng, cô thở dài:
-“Em không biết, mọi người sao lại hỏi em, hãy hỏi trưởng phòng ấy”.
Cô nhân viên khác lại chất vấn:
-“Vậy tại sao lúc nãy trưởng phòng giận dữ như vậy, có phải là cô đắc tội gì lớn lắm không, nói nghe coi có gì chị em giúp đỡ”.
-“Hay là cô đã đối xử không tốt với giám đốc nên trưởng phòng dằn mặt cô bảo vệ anh trai mình”. Cô khác lại so đo.
Thiên Ngân bối rối, cô không tài nào nhập tâm được mấy câu hỏi kia mà cứ tần ngần nhìn một nửa chiếc bàn được thu dọn gọn gẽ, cô cũng không biết lý do này là do cô hay không bởi vì cô còn băn khoăn không biết anh ta đã nhận ra cô chưa, nếu nhận ra cô thì có còn nhớ và coi trọng những tình cảm trẻ con ngây thơ ngày xưa bọn họ có với nhau hay không. Bất ngờ cô giật mình như có dòng điện chạy dọc sống lưng khi nghe một cô cất tiếng:
-“Hay là trưởng phòng có tình ý với cô”.
-“Không có không có ...chỉ là vì...vì...vì..Nhất Khang thôi”. Cô rối rít xua tay
Một giọng nói nghiêm nghị giải vây cho cô:
-“Không ai định làm việc nữa hay sao?”.
Tất cả nhân viên quay lại vị trí của mình, cúi đầu làm việc. Thiên Ngân quay lại phía giọng nói cất lên, Thiên Tuấn nhìn phớt lờ cô rồi lạnh lùng đóng cửa phòng lại.
Giờ nghỉ trưa, vừa bấm nút thang máy đi xuống thì cô rùng mình, tự nhiên trống ngực đập thình thịch khi nghe tiếng giày lộc cộc đi tới, lúc cô ngước lên đúng là Thiên Tuấn đã xuất hiện trước mặt. Anh ta từng bước tiến vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, sao tim cô lại loạn nhịp không bình tĩnh được. Thang máy từ từ đi xuống, buồng thang máy tự nhiên chật hẹp, không khí bức bối trùm lấy hai người bọn họ, Thiên Tuấn tiến lại gần rồi quay mặt ra cửa, cứ cho tay vào túi quần, chiếc bóng cao lớn của anh che hết người cô. Thiên Ngân muốn phá vỡ không khí nên lên tiếng trước:
-“Ngày đó...ở sân chơi, cậu hẹn tôi, tôi không có thấy cậu tới...”.
Thiên Tuấn không quay lại, nét mặt phảng phất có chút vô ưu:
-“Thực ra tôi có tới nhưng không thấy chị, tôi tưởng chị không tới, nhưng dù sao chuyện đã qua rồi, chỉ là trò trẻ con dại dột, nhắc lại cũng thấy vô vị”.
Hóa ra anh ta nhận ra cô, vậy mà cô cứ tưởng....đúng rồi lúc ở quán lẩu Trường Sơn cô đã kể về anh ta, anh ta có lẽ đã nhận ra cô từ lúc ấy, nhưng sao lại không có biểu hiện gì, có lẽ là như lời anh ta nói “chỉ là trò đùa trẻ con dại dột” mà thôi, chỉ có cô còn nhớ, ngày này qua ngày khác cứ ôm khư khư quá khứ, giờ mới nhận ra mình thật ngốc nghếch chỉ tin vào những thứ hư vô, giờ thì cô có thể yên tâm đoạn tuyệt với quá khứ, có thể dẹp bỏ hết mọi ưu tư để sống thoải mái. Cô gật đầu, mỉm cười:
-“Vậy thì được, chúng ta cứ coi như không có quen biết trước đây, tôi cũng không muốn nhớ lại nữa, đúng là vô vị thật..”.
Cô chưa nói hết câu thì anh ta đã bước ra, lẽ nào cô thật sự có thể sống thoải mái, nếu có thể sống thoải mái được thì nước mắt từ đâu lại rơi thế này...

p.49

Tối đến, cô chuẩn bị đi ngủ thì có điện thoại của Bảo Liên, cô thấy bất an, sao Bảo Liên lại gọi cho cô lúc khuya thế này. Thiên Ngân ấp úng:
-“Chị Bảo Liên, sao gọi điện cho em giờ này?”
Giọng của Bảo Liên nghe hốt hoảng:
-“Thiên Ngân, có phải em đã để lộ bản thảo chiến lược cho người ngoài công ty biết”.
Cô ngớ người nhớ lại, hôm trước một cậu sinh viên ở quán photo đã xin một bản copy, cô lúng túng gật đầu:
-“Em có cho một cậu sinh viên trường kinh tế Y một bản Photo, mà sao vậy chi?”
-“Em gây đại họa rồi, đó là những thông tin mật của công ty, để lọt ra ngoài rắc rối không ít đâu”. Ngưng một lúc Bảo Liên tiếp tục: “Trưởng phòng và giám đốc vừa biết chuyện này, đang cuống lên kìa, chuẩn bị tâm lý đi, chắc chắn mai lên công ty em sẽ bị xử trảm ngay lập tức, ngủ đi ngủ đi...”.
Thiên Ngân gấp máy lại, ngồi thẫn thờ rồi vội vàng bật máy tính lên, vào mạng xem tin tức. Cô run run, hoảng hốt, không ngờ tai họa cô gai ra tại lớn khủng khiếp như vậy. Bản thảo chiến lược sản phẩm do cô phụ trách không những là bản tổng kết về tình hình kinh doanh trong quý vừa qua mà còn là bản tường trình về kế hoạch tương lai của Đại Phát. Thiên Ngân nhấp vào một trang tin có tựa đề: “Đại Phát đối mặt với sóng gió”, cô đọc cần mẫn không từ một từ ngữ, đó là danh sách những công ty đang trong tình trạng theo dõi kinh doanh mà Đại Phát dự định sẽ chấm dứt hợp đồng, danh sách do Bảo Liên lập ra và cô tổng hợp lại, thường thường những tình huống này công ty sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ , có sự nhất trí của lãnh đạo tập đoàn, sau đó sẽ tiến hành thương lượng cẩn trọng với phía đối tác để hai bên đều có lợi, danh sách này được công bố ra chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh đối với những công ty mà vẫn thường xuyên giao dịch với Đại Phát, việc họ nằm trong danh sách đen của Đại Phát thì tương lai chắc chắn không dễ dàng gì mà sống sót, ở thương trường là vậy, uy tín đặt lên hàng đầu, Đại Phát đã loại họ ra thì còn công ty nào còn tin tưởng vào họ nữa. Mặt khác những công ty khách hàng của Đại Phát cũng sẽ tìm cách tìm kiếm đối tác mới bởi họ trong tính toán biết đâu được công ty mình có ngày sẽ lọt vào danh sách đó, như thế thì có thể nào ngóc đầu lên được.
Cũng bởi thế mà Đại Phát không dự liệu được tự nhiên sẽ mất đi những khách hàng lớn, uy tín của Đại Phát trong giới thương trường cũng vì thế mà trượt dốc.
(Tg: Cái đoạn này khó viết quá, mọi người tự hiểu đi nhé).
Cả đêm đó Thiên Ngân trằn trọc, kết quả ngày mai cô không dám nghĩ tới.
Cuối cùng thì đêm cũng qua, chào đón buổi sáng là tiếng sét vang trời nổ đất, cùng mưa dông xối xả. Sài Gòn mùa mưa thì điều này không có gì là lạ, nhưng đối với Thiên NGân, tiếng sét kia chào đón một tương lai không mấy huy hoàng. Cô mặc vội quần áo, vội lên xe buýt tới công ty, mưa vẫn không ngớt, xả ào ào vào cửa xe, thỉnh thoảng một vài tia chớp xé ngang suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô.
Vừa vào đến phòng, cô đã nhận được những ánh mắt ái ngại của đồng nghiệp, có người an ủi,có tiếng thương hại, một nhân viên nhỏ nhoi như cô mà có thể gây nên tội trạng tày đình như thế thì thật là phi thường. Không ai nói cho cô biết tài liệu này lại nguy hiểm như vậy, cô chỉ muốn giúp cậu sinh viên kia một chút, ai ngờ cậu ta lại bán thông tin lại cho cánh nhà báo. Hiện tại tờ báo kinh tế nào cũng đưa tin này.
Vừa lúc ấy, trưởng phòng Thiên Tuấn đi vào, dừng trước mặt cô, ra lệnh:
-“Cô đi vào phòng tôi một lúc”.
Thiên Ngân chậm rãi bước đi theo anh ta, anh ta tức giận như thế cũng là lẽ đương nhiên, rồi đây cô có thể bị mắng té tát, có thể phải bồi thường, cuối cùng là có thể bị xử phạt. Tuy vậy cô là người có trách nhiệm, cô dũng cảm bước vào phòng riêng của trưởng phòng tùy anh ta xử phạt.
Đồng nghiệp của cô nhìn thấy cánh cửa bị trưởng phòng giận giữ đóng sầm lại thì lắc đầu: “Tội trạng này khó mà đỡ được, cô ta đúng bạc mệnh”.
Dù cô có chuẩn bị được tâm lý thì nghe tiếng cửa phòng rầm một tiếng thì cũng giật thót mình lo sợ, cô úp mặt lí nhí: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Thiên Tuấn lạnh lùng tiến lại phía cô, cô giật mình rồi tự nhiên trống ngực đập liên hồi khi anh ta dồn cô vào tường, rốt cục anh ta muốn làm gì, không phải là kiểm điểm cô sao, Thiên Tuấn bước một bước, cô lùi một bước, cho tới khi chạm vào chân tường cô hốt hoảng tránh né lại bị anh ta lấy tay cản lại, tay kia lại giữ chặt lấy tay cô, trán anh ghé sát trán cô, anh ta khẽ bật cười rồi nhìn chằm chẳm vào mắt cô, Thiên Ngân nghe hơi thở ấm áp phả trên mặt thì lập tức tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô yếu ớt:
-“Đừng nhìn tôi như thế, bản thảo đó tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Thiên Tuấn lại khẽ bật cười, người anh ta vẫn áp sát lấy cơ thể cô, lại phả hơi vào mặt cô:
-“Chịu trách nhiệm?, tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc chị là loại người như thế nào mà khiến tôi phải mất hết kiên nhẫn, cái gì gọi là quên hết rồi chứ, hết rồi thì tại sao tôi không thể quên được, tại sao những năm qua hình ảnh chị cứ vây lấy tôi không buông tha”.
Cô ngạc nhiên ngước lên thì bị anh ta kéo vào nụ hôn cuồng dại, đôi môi nóng hổi của anh đốt cháy đôi môi mềm mại của cô, cô nhắm mắt đáp lại anh, họ rối rít ôm lấy nhau như muốn cùng lấy lại những gì đã bỏ lỡ, cùng nhau phiêu du tới những kỉ niệm tươi đẹp nhất, có lần cô rơi từ cây ổi xuống đè lấy hắn, có lần cô ngủ gật tỉnh lại thấy cả mặt chi chít ria mèo do hắn dùng bút lông vẽ, có lần trong trường tổ chức bóng đã nữ, cô ghi bàn thắng sung sướng chạy thẳng ra sân ôm chầm lấy cổ hắn...Cô cũng muốn cho anh biết rằng những ngày tháng qua cô thực không thể quên được anh, bàn tay cô luồn qua tấm áo sơ mi chui vào trườn trên ngực anh, vuốt ve cổ anh, sờ mó mái tóc gọn gàng của anh, cô muốn biết anh những ngày qua đã thay đổi như thế nào.
Anh cứ thế đem cô áp sát vào cơ thể mình để cho cô biết anh cần cô như thế nào, những ngón tay thon trên vòng eo cô trượt dài xuống vén áo cô lên vuốt ve tấm lưng trần của cô, lại kéo cô sát anh hơn nữa.
Hai đôi môi vẫn cứ thế không tách rời nhau, cuống quít quấn lưỡi vào nhau hòa cùng tiếng tim đập dồn dập. Ai đó không thể nghe tiếng gõ cửa sốt ruột của Nhất Khang bên ngoài, tiếng chuông điện thoại cũng không thể ngắt quảng họ. Họ cứ đứng sát vào tường sờ soạng nhau, áp miệng hôn nhau cho đến khi khó thở mới buông nhau ra. Đến lúc đó mới lúng túng không biết vừa nãy mĩnh đã làm gì, tại sao mình lại như thế, cùng lúng túng quờ quạng đi lại trong phòng.
Thiên Ngân bước ra khỏi phòng, ngượng ngùng đi thẳng ra toilet, đồng nghiệp nhìn bộ dạng của cô thì đoán chắc cô đã bị mắng tơi tả, chắc giờ chạy ra ngoại để khóc, thế nhưng Thiên Ngân vào toilet, rửa mặt ngước lên nhìn vào gương, thấy môi bị dày vò đến độ đỏ rực thì hai má ửng lên, tim nhẹ nhàng đập.


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất