๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Aug 16, 2011 6:43 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10  Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10

p.55

Bữa cơm hôm đó chỉ có máy phát thanh của Hà Lê là làm việc như súng liên thanh, cô nàng cố kêu gọi đồng minh hưởng ứng, tuy nhiên ai cũng lười nhác đáp trả. Thiên Tuấn cúi đầu chăm chỉ ăn, Thiên Ngân và Nhất Khang ái ngại nhìn nhau, thành ra Hà Lê nói một thôi một hồi rồi cũng im lìm, căn phòng thành ra cũng bị phủ một lớp băng lạnh lẽo.
Hà Lê cuối cùng cũng tinh ý, cô liếc mắt phát hiện ra giữa ba con người trước mặt có nhiều điểm nghi ngờ, cô lục trong trí nhớ xem xét lại thái độ của Thiên Ngân đối với Thiên Tuấn, đến những lần cả hai cô nói tới anh ta, thái độ của THiên Ngân đúng là có nhiều điểm bất thường, lúc này cô mới tỉnh ngộ rằng Thiên Ngân đã thay lòng đổi dạ, hoá ra người Thiên Ngân thích lại là Thiên Tuấn, vậy mà biết bao lần trước mặt họ cô lại lỡ miệng gán ghép cô ấy và Nhất Khang, giờ mới phát hiện ra dĩ nhiên là quá muộn rồi, cô gây nhiều nghiệp chướng quá rồi, Hà Lê rên rỉ, gõ cái đầu dại dột của mình:
-“Khỉ thật, chỉ tại cái mồm bộp chộp”
Ba người kia đang ăn cũng phải ngừng tay, ném ba cái nhìn dò xét về phía cô, cô nàng ngượng quá mà há hốc miệng, hai tay xua xua, cái kiểu xua tay như muốn gạt đi 6 con mắt chờ đợi kia thôi đừng dán trên mặt mình nữa. Nhất Khang không nhịn được cười mà lên tiếng:
-“Cách em gợi chuyện thú vị thật đấy, đã nói ra rồi thì nói tiếp đi”.
Hà Lê dĩ nhiên không thể trước mặt 3 kẻ bị hại mà bảo rằng do hiểu biết nông cạn của cô mà gây nên mẫu thuẫn cho cuộc tình tay 3 nhiều uẩn khúc của họ, cô lúng túng không biết lấy được cái cớ gì để nguỵ biện bèn buột miệng:
-“Tôi không nói chuyện các người, tôi đang nghĩ về chuyện tình 5000 đồng của tôi”. Cô cười hề hề: “Lúc ấy tôi thật bộp chộp”.
Thiên Ngân đang trong tâm trạng rối bời cũng phải bật cười vì lời nói của cô nàng, còn Hà Lê phải đỏ lừ mặt xấu hổ vì vừa rồi quá “bộp chộp” khui ra ái sự kiện chấn động một thời mà cô là tác giả.

Bình thường Hà Lê ăn nói bạo mồm bạo miệng, hành động thì suồng sã nhưng hễ ai khơi lại chuyện này thì tất cả hành động trên lần lượt bì đè xẹp xuống, nhường chỗ cho cái mặt đỏ như quả hồng xiêm lên ngôi. Thiên Ngân cũng biết nàng ta khó xử vì vô tình gợi lại sự kiện mà cô nàng muốn chôn luôn từ lâu, thế nhưng Hà Lê ngốc nghếch cứ cố làm cho Thiên Tuấn hiểu nhầm cô, cô muốn nhân dịp này trả thù Hà Lê, coi như dạy cho nàng ta một bài học, cô nhìn sang ánh mắt van lơn “đừng kể, đừng kể” của Hà Lê, đắc ý:
-“À ! ý mày nói là chuyện tình “em yêu 5000 đồng” đã đi vào sử sách của trường kinh tế Y đó à?”
Hà Lê quắc mắt, gầm gừ nhìn theo, nhưng mà đang có hứng kể chuyện Thiên Ngân cứ thế ngồi cười hềnh hệch, cử chỉ buồn cười của cô làm cho Nhất Khang và Thiên Tuấn cũng phải tò mò:
-Chuyện gì mà nghe hấp dẫn thế”. Nhất Khang lên tiếng trước
Thiên Tuấn tiếp lời:
-“Nghe có vẻ lôi cuốn”
Hà Lê xua tay muốn nói “không có gì hay ho đâu” mặt khác lại nhìn sang Thiên Ngân ý doạ dẫm “Mày mà kể thì đừng trách tao” nhưng Thiên Ngân không sợ, mắt lim dim như đang chiêm nghiệm quá khứ, một lúc sau mặt chuyển sang hào hứng, kể không sót chi tiết nào.
Kể ra mà nói thì chuyện cũng không có gì là quá ghê ghớm, chỉ là do Hà Lê quá nhạy cảm nên cứ bị dị ứng khi nhắc lại mà thôi. Đâý là hồi đi còn là sinh viên năm 2, sau nhiều lần tổ chức tấn công lão Chiến không thành, lão Chiến kia như được uống thuốc miễn dịch đối với cô vẫn cứ tỉnh bơ như không,Hà Lê bước vào thủ đoạn đen tối. Nói là thủ đoạn đen tối nhưng đó được xem là thủ đoạn lãng mạn nhất trong lịch sử trường đại học kinh tế Y, sau này được nhiều nữ sinh bắt chước làm theo trong đó có hơn 50% bản sao thành công như mong đợi.
Ngày hội thể thao sinh viên,khoa kế toán và khoa quản trị gặp nhau, Chiến tham gia môn bóng chuyền. Bên này khán đài dân kế toán hô tô “Kế toán cố lên”, bên kia khán đài cổ động viên dân quản trị hò hét “Quản trị quyết thắng”, cổ động viên hai đội nhìn vào tuyển thủ của mình mà la ó, chỉ duy nhất Hà Lê đứng ở hang ghế đầu không nhìn và đội mình mà cứ căng mắt nhìn cầu thủ số 7 của đội bạn. Hà Lê cứ như thế đứng cắn môi, nhiều lần cố ý gây chú ý với Chiến nhưng tất cả đều vô tác dụng, lúc ấy có một giọng la trên khán đài vọng vào tai cô “Số 3 em yêu anh”, thế là một ý nghĩ táo bạo loé sáng trong đầu, cô nàng tách khỏi đám đông, chạy về mang tiền học bổng của mình đổi hết thành tờ 5000 đồng, quay lại sân dõng dạc đề nghị:
-“Ai dám hô to xuống sân câu “Chiến ơi Hà Lê yêu Chiến” bạn sẽ trả công 5000đ”
5000 đồng không lớn nhưng mà lời đề nghị của Hà Lê kích thích tính tò mò, và nghịch nghợm của các nữ sinh, Hà Lê lại là bạn cùng lớp thế là gần như cả lớp chen nhau lấy tiền rồi cùng nhau hô lớn. Hà Lê còn can đảm chạy sang lớp quản trị nhờ THiên Ngân giúp một tay, lúc đầu Thiên Ngân không đồng ý vì thấy trò này quá ư quái đản, nhưng khi nghe bên lớp Hà Lê tiếng hô đồng thanh kia cô chỉ còn nước làm theo.
Thế là từ hai bên khán đàim tiếng cổ vũ “Kế toán cố lên” “Quản trị chiến thắng” được thay bằng khẩu hiệu quả quyết “Chiến ơi, Hà Lê yêu Chiến”, khẩu hiệu kia vang lên hùng hồn như bộ đội Việt Minh hát tiến quốc ca.
Cầu thủ dưới sân cũng bị phân tâm, đang là địch thủ đối đầu với nhau họ lại trở thành thông gia, trẩn đấu đang gay cấn, một mất một còn trỏ thành trận giao hữu, kết quả khoa kế toán thắng sát nút, Hà Lê cũng hoan hỉ trong niềm vui chiến thắng.
Trận đấu kết thúc thì chiến dịch của Hà Lê cũng thành công, Chiến và Hà Lê sau đó cính thức qua lại với nhua. Mọi việc không dừng lại ở đó, ngày hôm sau trên trang nhất của tạp chí trường kinh tế Y treo tựa đề: “Em yêu 5000 đồng”, kể về sự kiện nổi đình nổi đám này, lại còn khen tinh thần quả cảm của Hà Lê, sau này những ai tò mò lên Google gõ từ khoá “em yêu 5000 đồng” có thể đọc tường tận nội dung các bài báo và những bình luận về Hà Lê và Chiến.
Thiên Ngân kể xong thì cười nắc nẻ, lại còn chốt thêm một câu:
-“Sau đó Hà Lê trở thành ngôi sao nổi tiếng, đi đâu cũng gặp ánh mắt nhìn ngưỡng mộ, thầy cô cũng phải nể mặt”.
Thiên Ngân rất biết cách kể, cô không những dùng ngôn ngữ cường điệu mà còn dung cả tay chân minh hoạ nên câu chuyện trở nên hấp dẫn và hút hồn. Hà Lê mắt trừng trừng:
-“Stop, dừng lại được rồi, ăn nhanh lên bà con, ăn xong chúng ta qua bên quán Sinh Viên uống cà phê nhé”.
Ai cũng biết Hà Lê đang xấu hổ nên không không dám cười to, thế nhưng thỉnh thoảng Hà Lê cũng phải căng mặt lên vì tiếng bật cười của ai đó thỉnh thoảng bật lên.
Khí băng lạnh trong phòng theo câu chuyện cũng trôi đi, gian phòng trở nên ấm cúng, vui vẻ hoà lẫn tiếng cười, Thiên Ngân cũng thấy mình nhẹ nhõm hẳn lên.

p.56

Quán cà phê có thiết kế mộc mạc, đơn giản có tấm biển đề tên “Café Sinh Viên” nằm chếch về phía trái đường, đối diện cổng đi vào dãy trọ của hai cô gái, đi bộ đến đó cũng chỉ mất 5-10 phút, phố xá chìm vào hoạt động khuya, ánh trăng bàng bạc bị ánh sang đền điện khoả lấp, len lỏi một cách yếu ớt xuống làn đường. Hà Lê đi trước dẫn đường, Thiên Ngân đi giữa hai người đàn ông, thấy có chút bức bối khó xử không nói được câu gì, vô tình bàn tay buông thõng của cô chạm vào tay Thiên Tuấn, trước đây bàn tay này rất ấm áp nắm tay cô, nhưng hiện tại hơi ấm từ bàn tay không còn, hơi lạnh toả ra, cô khẽ động đậy để ngón tay mình chạm vào tay anh, muốn anh nắm lấy tay cô nhưng cuối cùng cô đành phải hụt hẫng, Thiên Tuấn đã rút tay lại, cho tay vào túi quần, thong dong bước đi, coi như không để tâm hành động của cô.
Bên kia đường mấy nam sinh đang cãi cọ nhau, 4 nam sinh viên đang chặn lại một gã khác có lẽ cũng là một sinh viên, hình như bọn họ có xích mích gì đó, đối với sinh viên thỉnh thoảng có gây gỗ nhau cũng là chuyện bình thường nên 4 người Hà Lê không để tâm gì lắm mà đi qua bên đường tiến tới quán Cà phê. Hà Lê vừa đi sang đường vừa giục dã mọi người đi nhanh lên, Thiên Tuấn đi chậm dần phía sau. Thiên Ngân nghe tiếng máy nổ thì xám mặt, trong lúc Nhất Khang không để ý thì một chiếc xe máy đang lao về phía anh.
Là mấy nam sinh viên lúc nãy, 4 sinh viên đang đuổi theo miệng hù doạ sẽ xử lý tên đang ngồi trên xe máy, còn tên đang ngồi trên xe máy thì đang cố tăng ga tránh sự rượt đuổi của đám người bám càng, hắn không ngờ trước mắt có 4 người đang sang đường, tiếng xe phanh kítttt…tt rồi trượt 1 đường dài trên mặt đường, gã đi xe văng một đoạn rồi ngồi nhổm dậy, mấy tên kia đã đuổi kịp đuổi theo nhưng nhìn cảnh diễn ra trước mắt đang diễn ra thì không thể động thủ, không ai nhìn cảnh trước mắt mà có thể động thủ. Nhất Khang ngồi dậy quay lại cầm tay Thiên Ngân lắc lắc:
-“Thiên Ngân, tỉnh lại đi, Thiên Ngân…”
Mắt cô nhắm nghiền, trên đầu 1 dòng máu đỏ thẩm chảy xuống tận cổ, cô nằm gọn trong lòng Thiên Tuấn, tiếng thút thít của Hà Lê dĩ nhiên là cô không nghe thấy. Thiên Tuấn lo lắng vòng tay run run siết chặt lấy thân hình cô. Còi cấp cứu vang lên, anh đứng tần ngần, lòng trống rỗng nhìn nhất Khang bế thốc cô lên xe. Nếu Hà Lê không lay thì có lẽ anh không hết bàng hoàng mà đứng đó mãi, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi anh cũng không nghe thấy.
Bệnh viện- Phòng cấp cứu- 8 giờ tối…
Nét căng thẳng hiện diện trên 3 khuôn mặt đang chờ ngoại cửa. Hà Lê run run bấm máy:
-“Tôi phải báo tin cho bố mẹ cô ấy biết”
Thiên Tuấn ngăn lại:
-“Đừng làm hai bác ấy lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã nhấc máy, tiếng “alô” của bố Thiên Ngân vang lên làm Hà Lê ấp úng không nói được tiếng nào, Thiên Tuấn đành cầm máy, thương trường giúp anh có được vẻ bình tĩnh hiếm có:
-“Chào bác, bác Lộc phải không, còn nhớ cháu nữa không?”
-“Cháu không nói làm sao bác biết ai mà nhớ”
-“Hì hì, Curin, bác có nhớ thằng bé Curin ngày xuă hay sang nhà bác phá phách không?”.
Bố Thiên Ngân cởi mở hẳn lên:
-“Lúc nãy tao với bác gái cứ thấy bồn chồn ruột gan, không ngờ là vì cháu, cháu đang làm gì? Ở đâu? Sao lâu rồi không về đây chơi, cũng gần 10 năm rồi nhỉ?”.

Cuộc đối thoại của hai người kéo Nhất Khang ra khỏi suy nghĩ hiện tại, anh giật mình khi nghe cái tên “curin” quen thuộc, là cái tên cậu bé ngày xưa đã viết thư tình cho Thiên Ngân, ngày trước ở quán lẩu Trường Sơn, anh đã nghe cô nhắc đến, lúc ấy vẻ mặt cô có gì đó đau khổ mà anh không nhìn ra được, không lẽ nào cậu bé đó lại là Thiên Tuấn, anh lắc đầu hi vọng rằng sự trùng hợp kia không phải là sự thật, nhưng mà bố cô và Thiên Tuấn họ đang nói chuyện với nhau rất thân thiết:
-“Dạ cháu gặp chị Thiên Ngân rồi, chị ấy đang làm công ty cháu, dạ xinh lắm ạ, dạ đúng ạ, càng ngày càng xinh, đâu có, làm sao cháu dám bắt nạt chị ấy chứ?”
Nhất Khang thầm nghĩ, hoá ra anh không phải là quá khứ, anh cũng không phải là tương lai trong lòng cô ấy rõ ràng luôn luôn không có anh, anh giữ bình lặng để suy nghĩ. Anh phát hiện ra anh là kẻ lạc đường đi lạc vào thế giới riêng của cô, nếu Thiên Tuấn không phải là Curin thì chắc chắn Thiên Ngân sẽ không quay mặt lại với anh như thế, tình yêu cô dành cho anh có lẽ đã trọn vẹn, cuộc đối thoại kia lại đi sâu vào lòng anh tê dại, rốt cuộc vì sao cô lại cứu anh, tại sao lại vì anh mà nằm bất tỉnh như vậy.
Hà Lê cũng trố mắt ngạc nhiên, sống với Thiên Ngân gần 4 năm nay, hai người từng buồn vui tâm sự với nhau, nhưng Thiên Ngân lại chưa khi nào nói với cô Thiên Tuấn chính là cái cậu mà cứ mỗi lúc buồn cô lại dở nhật ký ra viết lách tâm sự cùng, cô tâm sự với cái bóng vô hình ám ảnh trong đầu. Hà Lê đã từng mong rằng sẽ có ngày Thiên Ngân có thể quên tên Curin đi, nó là cái tên để lại vết thương lớn trong lòng cô, khiến cô không thể có tình cảm với những người đàn ông khác muốn tiếp cận cô dù cho người ta đối xử thật lòng. Ông trời giờ lại sắp đặt để họ gặp lại nhau, Hà Lê không thấy yên lòng chút nào, cô chỉ muốn Thiên Ngân sớm được giải thoát khỏi cái bóng Curin mà thôi. Giờ thực sự cô không muốn Thiên Ngân yêu Thiên Tuấn chút nào

..............

p.57

Phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ mỉm cười bước ra:
-“Yên tâm, bệnh nhân không sao, chỉ là chấn động trên đỉnh đầu nên bất tỉnh mà thôi”.
Tiếng thở dài đã nén từ lúc nào giờ mới dám bật ra bình thản, Thiên Tuấn giờ mới nghe được tiếng chuông điện thoại của mình:
-“Chủ tịch, ông gọi con?”
-“Ta gọi mãi sao con không cầm máy, về đây gặp bố nhanh lên”.
-“Có chuyện gì ông nói qua điện thoại đi, giờ con đang có việc gấp”
Chủ tịch giận dữ:
-“Ta nói con về ngay”.
Tiếng gầm của chủ tịch khiến mấy người không liên quan đứng bên cũng phải giật mình, Nhất Khang tỏ vẻ không vui, anh nhíu mày, nhưng vẫn vỗ vai Thiên Tuấn nói:
-“Thôi chú cứ về đi, cô ấy không sao rồi với lại có tôi và Hà Lê ở đây rồi”.
Hà Lê cũng gật đầu đồng ý, nhắc nhở anh cứ an tâm mà về đi.
Thiên Tuấn đang chần chừ , tiếng chuông điện thoại lại vang , anh cầm máy lên, miễn cưỡng quay về. Ngay sau đó, giường bệnh chở Thiên Ngân đẩy cửa đi ra, Nhất Khang và Hà Lê hồi hộp đi theo, cô vẫn chưa tỉnh, mặt bình thản như đang ngủ một giấc ngủ ngon, chỉ khác là trên đầu đang cuốn một tấm băng trắng, còn thấy vết máu đọng lại.
---
Chủ tịch vừa nhìn thấy Thiên Tuấn thì tức giận đập tay xuống bàn:
-“Ta nghe nói con sắp chuyển sang Diamond?”
-“Đúng vậy, vì con nghe nói chủ tịch muốn con thừa kế tập đoàn của ông?”
-“Lẽ nào con không muốn thay ta tiếp quản công ty, Diamond là đối thủ của Đại Phát, con muốn đối đầu với bố phải không?”
-“Sao cứ phải là con, ông không thấy Nhất Khang có khả năng hơn sao, trước đến giờ anh ấy tiếp quản rất tốt, lại được lòng các cổ đông, ông chỉ làm theo ý ông, ông có nghĩ những bất lợi mà Đại Phát sẽ vấp phải không?”
Chủ tịch đại nhân cố nén cơn giận tiến lại gần cậu con trai:
-“Ta tin tưởng con, những bất lợi ấy ta tin con có thể khắc phục được, con là thiên tài, là niềm tự hào của ta”.
Chủ tịch của Đại Phát có quan điểm rất khác người, trước đây ông quyết đoán và tỉnh táo bao nhiêu thì nay ông lại chủ quan bấy nhiêu, tư tưởng ngày càng bảo thủ, mấy lần Thiên Tuấn đã cố gắng khuyên can ông nhưng ông cứ khăng khăng làm theo ý mình. KHi ông quay lại đón Thiên Tuấn cũng là thời gian Thiên Tuấn từ lớp 7 học vượt lên lớp 9, khi đó ông rất lấy làm tụ hào, khoe khoang với tất cả mọi người, báo giới, truyền thông… Hồi ấy bên Diamond, ông chủ Diamond vốn có ý coi thường ông nói rằng lớn lên thằng bé kia sẽ là tên phá gia chi tử cho mà xem, lời nói ấy đã kích ông rất lớn, hai ông chủ cứ thế ganh đua nhau, ông nhất quyết sẽ để Thiên Tuấn thừa kế lại sự nghiệp để cho cái lão kia bẽ mặt một phen. Sau đó ông đưa Thiên Tuấn sang nước ngoài du học, tin rằng Thiên Tuấn luôn luôn là thiên tài, công ty ông sớm muộn gì cũng sẽ đè bẹp Diamond.
Thiên Tuấn kiên quyết phản đối di chúc của ông để lại là bởi vì trước giờ anh vốn rất tôn trọng Nhất Khang, dù tuổi trẻ nhưng đã điều hành một Đại Phát lớn ngày càng vững mạnh không ai không kiêng nể, cách quản lý của anh vốn dĩ là do ảnh hưởng từ Nhất Khang, chủ tịch đại nhân lại không nhận ra như thế, chỉ vì tính hiếu thắng của ông mà thôi, đối với Đại Phát anh ta có kinh nghiệm hơn nhiều, nếu chẳng may đúng như ý chủ tịch, Nhất Khang lẽ nào không phản ứng, nếu công ty thiếu Nhất Khang thì làm sao có thể sống sót, mặt khác cổ đông có tin tưởng anh không, khi đó nhất định sẽ bất đồng nội bộ, công ty đối thủ lại vì thế mà đục nước thả câu. Lần này Thiên Tuấn dứt khoát, phải làm cho chủ tịch tỉnh ngộ:
-“Hãy để công ty lại cho Nhất Khang, con sẽ ở lại Đại Phát, bằng không người cứ cố chấp như vậy, lời mời của Điamond nhất định con không từ chối”. Nói xong liền bỏ đi.
-“ CON ĐỨNG LẠI CHO TA”
Thiên Tuấn đi khuất sau cánh cửa chủ tịch dơ chân lên định chạy đuổi theo nhưng không thể ông thở dốc, rồi bỗng dưng tay phải ôm lấy ngực, ông khuỵ xuống thành ghế. Phu nhân chủ tịch nãy giờ nép ở cửa trong nghe lén giờ mới hốt hoảng chạy ra:
-“Ông không sao chứ, người đâu mang thuốc trợ tim lên đây”.
Trên miệng bà còn phảng phất một nụ cười hài lòng.

p. 58

Tại bệnh viện.
Nhất Khang cúi đầu lau mồ hôi vã ra trên trán giúp cô, cô vẫn chìm trong hôn mệ, vẻ mặt khắc khổ cố níu kéo ai đó, anh ghé tai nghe, miệng cô cứ mãi lẩm bẩm: “Curin, đừng đi, đừng đi mà”.
Lòng anh nhói lên, cái tên đó sao cứ quấn lấy cô không buông tha, lẽ nào quá khứ ấy với cô tồi tệ như thế, tự nhiên anh muốn tự trách mình vì anh vô dụng nên không thể giúp cô thoát khỏi sự dày vò hiện tại. Trách mình lại thấy giận Thiên Tuấn, những phiền não của cô đều khởi nguồn từ cậu ta, anh nắm lấy tay cô đặt môi mình lên mu bàn tay, mong rằng khi tỉnh dậy cô sẽ mất đi phần ký ức trẻ con kia.
Thiên Tuấn đã đứng ở cửa được một lúc.
(tg: toàn là bắt quả tang thôi).
Thiên Tuấn đã phải thức cả đêm qua bên cạnh chủ tịch, sáng sớm nay chưa kịp dùng điểm tâm đã lao vội đến đây, anh muốn biết tình hình của cô như thế nào, nói đúng hơn là anh muốn nhìn thấy cô. Dù không mong đợi sẽ chứng kiến cảnh tượng như thế này, nhưng trong thâm tâm anh biết nếu cảnh tượng này xảy ra mới đúng là điều hiển nhiên vốn có.
Nhất Khang nhìn thấy Thiên Tuấn, chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng xốc lấy cổ áo rồi nắm tay phốc vào bụng anh ta mấy nắm đấm. Lúc đầu Thiên Tuấn bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào, liền sau đó bình tâm lại, anh cũng không có hành động chống trả, Nhất Khang dừng nắm đấm nhưng vẫn nắm lấy cổ áo anh ta kéo lên vừa thở vừa nói:
-“Rốt cuộc chú đã làm gì thế, nhìn cô ấy khổ sở chú vui lắm phải không, từ nay đừng làm phiền cô ấy nữa, chú biến ra khỏi cuộc đời cô ấy đi”.
Nắm đấm của Nhất Khang dùng lực rất mạnh làm Thiên Tuấn phải khó khăn lắm mới đứng thẳng người được, anh nhìn vào giường bệnh, vốn định vào nhưng Nhất Khang đã cản lại:
-“Thiên Ngân không muốn gặp cậu đâu, hãy để cho cô ấy có cơ hội yên tĩnh”.
Anh không tin lời Nhất Khang, anh gạt tay anh ta ra xông tới nhưng Nhất Khang lại cản lại, hai người giằng co, lúc ấy Thiên Ngân tự nhiên la lớn, cô ngồi hốt hoảng trên giường:
-“Nhất Khang cẩn thận”.
Nhất Khang chạy lại, ôm cô vào lòng vỗ về:
-“Anh ở đây, anh không sao, em đừng lo sợ”.
Thiên Ngân lại tiếp tục hôn mê, cô gục trên vai anh mà ngủ.
Thiên Tuấn không nói gì, cũng không tiến thêm một bước nào nữa, nhẹ nhàng khép cửa, anh nghiêng người thong dong bước đi, nét mặt điềm nhiên không một dấu vết tâm trạng hiện diện.
“Nhất Khang cẩn thận” là câu nói cuối cùng sau khi cô lao lên đẩy Nhất Khang tránh chiếc xe máy, rõ ràng cô dám vì Nhất Khang mà dám hi sinh cả mạng sống của mình, không một giây do dự. Chiếc xe máy xẹt ngang, Nhất Khang tai qua nạn khỏi nhưng cô lại bất tỉnh nhân sự, đầu cô cô chấn vào tay lái, từ phía sau anh vội vã vươn người ôm lấy cô, lúc đó anh đã sợ hãi chừng nào thì lúc Nhất Khang bế cô ra khỏi vòng tay anh mang cô lên xe cấp cứu anh sợ hãi chừng đó, dường như sự mất mát ấy còn lớn lao hơn. Người may mắn xuất hiện trong giấc mơ của cô cũng là anh ta. Có lẽ sự thật đúng như Nhất Khang nói, sự hiện diện của anh chỉ mang lại bất an cho cô mà thôi. Thiên Tuấn bước những bước dài trên hành lang, khoé miệng dần nhếch lên, một nụ cười sống sượng hiện ra, một cô y tá đi ngang qua, nhìn thấy anh thì lập tức thẹn thùng, đỏ mặt, Thiên Tuấn vẫy tay chào cô ta, cô nàng bẽn lẽn cúi đầu đi qua.

p.59

Chập chờn lúc tỉnh lúc mơ cô nghe được tiếng nói nhẹ nhàng bên tai:
-“Em hãy quên Thiên Tuấn đi, như thế thì em mới thực sự sống vui vẻ được”.
Các khớp không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, cơ thể không thể nhúc nhích, nhưng lúc ấy nếu cô là người khoẻ mạnh cô đã lắc đầu từ chối, hiện tại cô muốn lắc đầu phản đối mà không để động đậy.
Sáng hôm sau, Thiên Ngân đã tỉnh hẳn, vừa tỉnh dậy cô đã đòi mua 2 phần cơm về cho mình. Lúc đầu Nhất Khang sợ cô sức khoẻ chưa tốt khuyên cô nên ăn cháo cho dễ tiêu hoá, nhưng Thiên Ngân không chịu cô nằng nặc đòi ăn cơm, Nhất Khang mềm lòng chiều theo.
Ăn xong cô nhảy phốc xuống giường đòi đi dạo thế nhưng bác sĩ lại từ chối, bắt cô phải ở lại giường chờ cho vết thương hoàn toàn ổn định, ít nhất là cho hết ngày hôm nay. Cô chỉ muốn chứng tỏ cho mọi người thấy là cô đã hoàn toàn mạnh khoẻ, cô muốn đi ra ngoài tìm gặp một người nhưng vị bác sĩ vô liêm sie không hiểu ý cứ nhất định phải gây khó dễ cho cô. Cô thất vọng ngồi phịch xuống, miệng không ngừng kêu là, bác sĩ “vô liêm sỉ” lại sợ cô mệt nen tiêm cho cô 1 liều thuốc an thần, cô lại miễn cưỡng ngủ một giấc dài đầy bất mãn.
Hà Lê nghe cô tỉnh táo trở lại thì mừng rỡ, vừa đi làm về là chạy ngay tới bệnh viên, ngồi mãi bên giường chờ mà Thiên Ngân vẫn còn chưa chịu thức dậy thế là cô phải ra về. Buổi chiều cô phải vào công ty làm việc. Đến công ty, cô hớt hải chạy theo ngừoi trước mặt kéo anh ta lại trách móc:
-“Thiên Tuấn anh còn có lương tâm không, Thiên Ngân như vậy sao anh không đến thăm cô ấy lần nào, lại còn ở đây cười đùa thoải mái”.
Thiên Tuấn không quay lại mà lạnh lùng hỏi:
-“Thiên Ngân sao rồi, sao cô lại ở đây, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy”.
Anh ta như vậy lại quay sang trách lại cô, tâm trạng anh ta có lẽ cũng không thoải mái, Hà Lê không dám lớn tiếng thêm, cô trả lời:
-“Cô ấy hiện giờ đã khỏe như trâu rồi, lại ăn rất nhiều, Nhất Khang ở đó hôm qua tới giờ, tôi có nhiều việc cần chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài không thể trực thường xuyên được”.
-“Cô ấy tốt như thế, đâu cần tôi đến thăm nữa”.
Anh ta nói xong đi thẳng về phòng làm việc của mình không đợi nghe Hà Lê nói gì thêm, Hà Lê chưng hửng đứng lại nguyền rủa sự vô trách nhiệm, đạo đức giả của anh ta.
Thiên Tuấn trở về phòng làm việc, vẫn như thường ngày anh cười rất tười chào nhân viên của mình rồi đi luôn vào phòng riêng, sau đó không ai thấy anh ra khỏi phòng, đèn trong phòng cũng không buồn bật lên. Cô nhân viên ngồi gần đó, mắt tí hí nhìn qua khe cửa, sau đó quay sang thì thầm với mấy người khác:
-“Trưởng phòng vẫn ngồi như tượng một chỗ, từ chiều đến giờ chưa hề nhúc nhích”.
--
Ngày tiếp theo, Thiên Ngân đã không chịu đựơc gò bó mà chạy nhảy tưng tưng khắp phòng, cô rõ ràng đã có thể xuất viện lâu rồi nhưng Nhất Khang vẫn còn lo lắng bảo bác sĩ cân nhắc cho cô ở lại, Thiên Ngân không lấy làm hài lòng cô xẵng giọng doạ sẽ khiếu nại lên giám đốc bệnh viện đuổi tên bác sĩ vô lý ầm ầm này ra khỏi bệnh viện, bác sĩ kia chỉ cười trừ nhìn Nhất Khang rồi quay ra, Nhất Khang nhìn lại cô từ tốn:
-“Em phải nghỉ ngơi cho đến khi lấy lại phong độ ban đầu rồi hãy xuất viện”.
Cô nhăn mặt:
-“Em thấy khỏe hoàn toàn rồi, ở lại đây em càng thêm mệt”. cô dơ tay lên, nắn nắm vào bắp tay như củ khoai lang của mình chỉ trỏ: “Đấy anh xem, như thế này chưa đủ phong độ hay sao?”
Anh lại gần xoa đầu cô:
-“Còn thiếu một chút nữa mới đủ, đừng nhảy lung tung nữa, em nằm xuống nghỉ đi, anh đi mua cơm”.
Cô xù mặt, lòng như lửa đốt, cô đi đi lại lại trong phòng, búng tay tách một cái, cô muốn gặp Hà Lê. Vậy nhưng khí Hà Lê đến cô lại lăn ra ngủ khò khò.
Lúc sau một cô y tá bước vào, cô vội vã kéo cô ta lại hỏi han:
-“Cô có bao giờ thấy một người đàn ông trẻ, không phải Nhất Khang, mà là một người đàn ông khác đến thăm tôi không?”.
Cô ý tá kia nhìn trước nhìn sau rồi thì thầm:
-“Có phải là..cô nói anh chàng tuấn tú có làn da mịn màng, anh ta cười rất đẹp đúng không?”.
Đúng là Thiên Tuấn rồi, cô gật đầu lia lịa. Cô ý tá tiếp tục nói nhỏ:
-“Anh ấy bảo tôi giữ bí mật, cô tốt số thật, có hai anh chàng đẹp như tranh vẽ quan tâm săn sóc như vậy”.
-“Thiên Tuấn có đến thăm tôi thật sao?”.
-“Ồ đúng rồi, tên anh chàng đó là Thiên Tuấn, anh ta có đến, tuy nhiên từ khi bị cái anh người yêu cô đánh thì chỉ nhờ tôi thường xuyên đến thăm cô rồi báo lại tình hình cho anh mà thôi, chỉ khi nào người yêu cô ra ngoài và cô ngủ say thì anh ấy mới đi vào, cũng chỉ vào nhìn một lúc”. Anh người yêu mà cô y tá nói chính là Nhất Khang, cô ta thở dài ái ngại:
-“Thật tội nghiệp, muốn chăm sóc cô cũng không có cửa”.


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 10

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất