 | Ấy, chả hiểu kiếp trước anh ăn ở thế nào mà ông trời ông ý thù anh. Ngay cả cái ước muốn nhỏ nhoi của anh là "được" trượt đại học, ông ý cũng phớt lờ. Vào một ngày u ám, dông gió nổi ầm ầm, anh nhận được giấy báo nhập học của trường đại học. Với danh nghĩa là niềm kiêu hãnh của cả họ mạc, anh gạt nước mắt ra đi. Anh đi đâu? Lên cái chốn phồn hoa đô hội ấy. Để làm gì? Để làm một thằng sinh viên mà để đến bây giờ anh vẫn chưa quên được cái thời hoàng kim đó...
Cái ngày nhập học thì anh Ba lô một chiếc, phong phanh... quần đùi Giữa trời nắng gắt mồ hôi Giữa sân ký túc anh "bơi" về phòng
Cửa mở anh đứng tồng ngồng 1 anh đối mặt 7 ông... cũ mèm Cúi đầu chào hỏi rất nghiêm Bỗng nghe cái "BỤP", anh điên cả người Thấy ông phòng trưởng mỉm cười: "Chú mày mới đến nhất thời phải nghe Rừng thì có luật rừng nhe Phòng này có luật... Không nghe hả mày? Chú em nhớ lấy lời này Mày là út ít, các anh đây nhường Giặt đồ, xách nước, dọn giường Toàn việc cao cả đảm đương cả phòng Xà phòng, dầu gội dùng chung Thằng nào mới đến phải cung một kỳ Túi rác này, chú vứt đi À quên, tối đến, mua mì một cân Anh thương, anh chẳng cằn nhằn Chú mày mà bật, anh dùng võ ngay Em ơi, nhớ lấy câu này Sang năm chú lại đứng đây dặn người."
Màn chào hỏi của anh ở phòng mới đã diễn ra như thế đấy. Điều này làm anh ấm ức mãi. Nhưng anh không dám manh động, chỉ thi thoảng, anh hào phóng bỏ ra 500 đồng, mua dăm ba quả ớt. Rồi canh me lúc 7 ông anh đi vắng, anh nhẹ nhàng bổ ớt ra và xát cật lực vào bàn chải đánh răng của mấy ông anh ấy, rồi dông thẳng. Nghĩ cũng hả hê được phần nào.
Nhưng các chú ạ, đời sinh viên, còn nhiều cái khác đáng để kể lắm. Đời còn dài, các chú từ từ để anh lấy hơi anh kể tiếp cho mà nghe. | |