๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


DIỄN ĐÀN CAO PHONG | CAO PHONG - HÒA BÌNH | CỘNG ĐỒNG CAO PHONG ONLINE | HUYỆN CAO PHONG - TỈNH HÒA BÌNH | THPT CAO PHONG | HÒA BÌNH ONLINE | TIN TỨC CAO PHONG | SỰ KIỆN CAO PHONG | THÔNG TIN CAO PHONG | XEM HÀI TẾT 2011 | GALA TẾT 2011 | TẾT TÂN MÃO 2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
823 Số bài - 15%
Merino (823)
736 Số bài - 13%
-JunoBon- (736)
678 Số bài - 12%
Andymuc (678)
637 Số bài - 11%
617 Số bài - 11%
481 Số bài - 9%
440 Số bài - 8%
XnConvert (440)
394 Số bài - 7%
d3vilb0y (394)
374 Số bài - 7%
373 Số bài - 7%
Ngong_Bom (373)


Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Aug 06, 2011 10:15 pm
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_06
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_01Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_02_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_03
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_04_newboy_police_cpTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_06_news
Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_07Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_08_newsTrái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Bgavatar_09
[Thành viên] - boy_police_cp
[Lever 1] - Thành viên mới
[Lever 1] - Thành viên mới
Tham gia : 16/07/2011
Tên : 12a1 niên khoá 2005 - 2008
Bài viết : 25
Điểm hiện có : 57
Cảm ơn : 0
Đến từ : 216 - khu 2 - thị trấn cao phong - cao phong - hoà bình

Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2  Vide

Bài gửiTiêu đề: Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2



P.7
Hắn quay xuống :-" Thế cô muốn đi đâu?"
-"Tất nhiên là đi lấy chứng minh của tôi rồi?.
-"Không muốn đi với tôi?" .Hắn bất ngờ hỏi lại.
Thiên Ngân thẳng thắn nói như chọc tức:
-"Tôi không rảnh".
-"Thế khi nào rảnh?.Gã lại hỏi tiếp.
Thiên Ngân lúng túng, nhưng có phần bực mình nên cô đi thẳng vào vấn đề:
-"Tôi cần chứng minh để đi chuộc xe, ngày kia là hết hạn rồi".Hắn gật đầu:
-" Đi với tôi đến chỗ này tôi sẽ trả lại cô"
.Xe dừng lại ở một bãi biễn ở Vũng Tàu, trời cũng đã nhá nhem chiều, một vài người mà theo suy nghĩ của Thiên Ngân là những vị khách du lịch đang tận hưởng ngày cuối trong chuyến du lịch của mình đang nán lại tận hưởng biển Vũng Tàu thêm chút ít, cũng có một vài đôi nam nữ nắm tay nhau đi dạo dạo ở bờ biển, có cô gái thích thú cứ nhảy lên , và cười vang theo từng đợt sóng dạt vào, chàng trai bên cạnh nhìn sang cười âu yếm. Tất nhiên là trong số các đôi đó không có đôi Thiên Ngân và Gã cao lớn.
Thiên Ngân và Gã ngồi giữa bãi cát trắng xóa im lặng ngắm nhìn mọi người. Cô không biết hắn dẫn cô ra đây với mưu đồ mục đích gì nên cũng lim dim mắt chờ đợi. Bỗng hắn phá tan bầu không khí:
-"Như đã hứa, trả chứng minh cho cô này".
Hắn cầm lấy tay cô nhét chứng minh vào, nắm tay lại. Sau đó hai tay đặt đằng sau gáy hắn ung dung nằm xuống trên cát, nói với cô:
-"Tên cô là Thiên Ngân, tên đẹp đó".
Thiên Ngân không ngờ hắn lại dễ dàng trả lại cho cô như vậy, hắn lại còn khen cô nên có chút cảm động quay xuống định nói cảm ơn, thì gã đã thêm vào:
-"Nhưng không đẹp bằng tên tôi, tôi là Nhất Khang, hãy gọi tôi là anh Khang nhé".Cô bĩu môi, định phang cho hắn một câu thật cay độc cho bẽ mặt thì bỗng nhiên im bặt vì câu nói tiếp theo của anh ta:
-"Cô có nghĩ tôi là người ích kỷ không?"
Thiên Ngân không hiểu ý câu hỏi của anh ta, nhưng vẫn cầm cái chứng minh dơ lên vẫy vẫy, nói đùa:
"-Nếu vì cái chứng minh này mà nói anh ích kỷ thì có hơi quá tay".
Hắn nhìn điệu bộ của cô bật cười nhưng rồi cũng trầm ngâm: -"Ba tôi có rất nhiều tình nhân".-"Những người nhiều tiền đều có rất nhiều tình nhân".Giọng Thiên Ngân vô cảm nói như đó là sự thật hiển nhiên.
-"Nhưng ông ấy cũng có rất nhiều đứa con ngoài giá thú".
Cô như hiểu được tâm trạng của anh ta nên hỏi tiếp: -"Anh không thể chấp nhận những đứa con của cha anh".
Hắn thở dài: "- Vậy nên tôi mới nói tôi ích kỷ".
-"Họ làm anh khổ sở vậy à"
-"Trước đây tôi không thấy khổ sở vì tôi thường tránh chạm mặt họ, nhưng ông ấy lại nói ngày mai sẽ đưa một người trong số bọn họ đến làm việc bên cạnh "giúp đỡ" tôi".
Sau đó anh ta ngồi dậy cầm cục đá ném ra bãi cát, quay sang hỏi cô:
-"Cô nghĩ tôi có nên thể hiện bộ mặt thật của mình ra không hay là giả vờ tươi cười với nó".
Thiên Ngân không trả lời, cô không ngờ hắn lại nói với cô những lời như vậy với lại cô và hắn đâu có đủ thân thiết đến mức có thể nói những điều như vậy. Cô quay sang thắc mắc:
-"Tại sao lại kể chuyện này với tôi".
Anh ta cũng giật mình không hiểu tại sao, đứng dậy vươn vai đánh trống lủng:-"Tên cô đẹp thật đó, đẹp gần bằng tên tôi rồi". Sau đó anh ta bỏ tay vào túi quần bước về phía xe mình.
Thiên Ngân chạy theo, nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền của anh dính đầy cát cảm thấy anh ta cũng có chút gần gũi, cô nói "cảm ơn" và tiện thể đưa tay ra phủi phủi cát sau lưng anh ta. Gã bị bất ngờ đứng lại, có chút choáng váng nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh sãi chân bước tiếp trong miệng khẽ nói.
- "Cô cũng thật hồn nhiên".
Cô không nghe thấy, nhưng cảm thấy hành động của mình cũng quá lỗ mảng nên chưng hửng dừng tay lại. Tung tăng chạy vượt lên trước, dứng dựa vào xe chờ hắn đi lại.
Đúng lúc mặt trời lặn vừa chìm xuống biển.
P.8
Hắn đưa cô về trước cửa dãy trọ,trời cũng đã khuya, khi cô bước xuống xe có một vài cô cậu sinh viên trọ gần đó tò mò nhìn chiếc xe của anh ta, à không phải, phải nói thật là nhìn thân hình của anh ta trong cái áo vét sang trọng đầy ngưỡng mộ. Thiên Ngân không muốn mình bị đưa ra làm đề tài bàn tán nên, nên cảm thấy có chút khó chịu, lẫn xấu hổ cúi mặt xuống, anh ta nhìn cô như thấu hiểu, gật đầu ra dấu bảo cô đi đi. Thiên Ngân nhẹ người quay đi không quên nói câu cảm ơn .
Nhưng cô đi được một đoạn khá xa, thì anh ta lớn tiếng gọi giật cô lại, giọng của anh ta thu hết mọi ánh mắt nhìn của người đi ngang qua. Thiên Ngân biết anh ta cố ý chọc giận mình thì tức tối quay lại, nhìn trừng trừng vào anh ta giận giữ:
-"Anh có biết chữ "vô liêm sỉ" không, hay là tôi viết cho anh một bức đem về treo đầu giường thỉnh thoảng mà tìm hiểu nhé".
Hắn làm bộ mặt vô tội, gãi đầu nhìn cô:
-"Tại cô quên một thứ quan trọng nên tôi phải dùng âm lượng tương đương để diễn tả sự tầm quan trọng của nó".
Thiên Ngân nghiêng đầu, thắc mắc không biết cô có quên cái gì không, sau khi không tìm thấy yên tâm thì bỏ đi. Nhưng cô phải ngoảnh lại khi hắn tiếp tục:
-"Cô quên cái này nè".
Hắn móc trong túi áo ra, tờ giấy đưa cho cô mỉm cười đầy ý nhị:
-"Đây là giấy nợ, nhớ trả nợ cho tôi sớm đó".
Sau đó anh ta dơ tay lên hất tay tạm biệt, miệng tủm tỉm vui vẻ bước đi, để lại sau lưng Thiên Ngân đứng thờ thẩn ,bộ mặt ỉu xìu cầm tờ giấy nợ, cô lầm bầm "thật lãng phí khi đã cảm động nghĩ anh ta là người nghĩa khí".
Vừa mở cửa bước vào, Hà Lê đang ngồi viết lách trên máy tính nhảy chồm về phía cô, mặt lo lắng, hỏi xem kết quả thế nào rồi. Thiên Ngân vẫn chưa hết buồn rầu, chậm rãi nhét chứng minh vào tay con bạn, miệng mếu máo như vừa đi dự tang lễ về, đập tiếp tờ giấy vào tay Hà Lê cô tiếp tục:
-" Đây nè, giấy nợ 10 triệu đó, tao trở thành con nợ khốn đốn nhất của lão rồi".
Hà Lê cầm tờ giấy nợ bằng hai tay, giương mắt nhìn, sau đó cô nàng ôm bụng cười ha hả, Thiên Ngân trông thấy cô bạn cười trên nỗi đau của mình thì giận dỗi mắng nàng ta vô tâm, nhưng Hà Lê nghe thấy lại tiếp tục cười ngặt nghẽo, một hồi sau nhìn bộ mặt hình sự của Thiên Ngân cô nàng mới lau nước mắt với nước mũi thở hổn hển:
-" Vậy là 10 triệu đã cất cánh bay đi rùi mày ơi, tao chỉ thấy con số 0 triệu ngồi chễm chệ ở đây thôi à".
Thiên Ngân tỏ vẻ không tin, giật lại tờ giấy lật xuôi lật ngược xem có sai sót chỗ nào không. Sự thật là anh ta không đòi bắt cô trả nợ, hắn đưa tờ giấy cho cô là để đùa cô thôi. Nhưng dù hắn đùa giờ cô cũng không thể giận mà có vẻ cảm động, mắt còn rơm rớm .
Hà Lê nhìn vẻ ngạc nhiên tràn ra mặt của cô thì phán như đóng đinh vào trần nhà: -"Ôi tội nghiệp con chó Becgie, bị mày thuần hóa mất rồi".
Mặt Thiên Ngân bất giác mặt ửng đỏ, quay sang mắng đứa bạn cùng phòng:
-"Gì mà thuần hóa chứ, mày đừng gọi anh ấy là chó Becgie nữa có được không?".
Nói xong cô thấy mình dùng ngôn từ "anh ấy" quá đường đột thì quay đánh trổng lảng:
-"Tao đi tắm đây".
Nhưng Hà Lê đã nghe được, cứ bám lấy không tha cho cô:
-"Uhm thì "anh ấy" vậy, anh ấy đúng là vị hoàng tử quá ưu tú". Im lặng một lúc, lại làm điệu vui sướng nói tiếp:
-"Haiz..thế là tao sắp được làm bạn của hoàng hậu rồi".
Thiên Ngân vò tờ giấy nợ, ném vào người Hà Lê, lục tủ lấy quần áo đi vào phòng tắm. Khi cô bước ra thì Hà Lê đã ngáy đều đều miệng còn tủm tỉm cười gì đó, trên giường,tờ giấy nợ bị vò nhăn nhúm thành một cục méo mó nhìn cô trách móc "đồ nhẫn tâm", Thiên Ngân nhặt lên, âu yếm vuốt thẳng nó và mỉm cười, cô kẹp nó vào quyển sách trên giá, sau đó tắt điện đi ngủ.
Trong giấc mơ của cô là hình ảnh một vị hoàng tử áo trắng đang dắt cô nàng lọ lem yêu dấu của mình đi dạo trong khu vườn tuyệt đẹp đầy hoa và nắng sớm.




P.9
Cuối cùng thì cũng đến ngày Thiên Ngân cũng được đến công ty thực tập. Đại Phát trong 10 năm gần đây luôn đứng ở top 5 công ty lớn nhất nước . Trường đại học của Thiên Ngân cũng là một nơi đào tạo có tiếng nhất nhì. Công ty có giao kèo với các trường đại học khối kinh tế, mỗi năm sẽ nhận 2 sinh viên ưu tú từ các ttrường vào công ty thực tập.
Sinh viên được thực tập ở đây chẳng khác nào một bước lên mây, trên các diễn đàn sinh viên , dân kinh tế đều treo comment :
"Ước gì được thực tập ở Đại Phát, dù có..thất nghiệp cũng cam lòng"
"Bao giờ mới có thể đứng ở cửa Đại Phát mà ngắm nhìn chú bảo vệ".Hoặc là:
"Quyết tử để vào Đại Phát ...quyết sinh"
..v...v...........
Và comment đó được tích vô số dấu "thích", hoặc ủng hộ bởi rất nhiều thành viên khác.
Đó không chỉ là mơ ước của sinh viên, mà trường đại học có sinh viên nhận vào đó thực tập cũng rất lấy làm tự hào, năm sau lượng thí sinh đăng ký vào trường đó sẽ tăng lên theo con số, vì vậy điểm chác đối với khóa luận đó là vô tư, chưa kể là sinh viên đó được giữ lại công ty làm việc thì con số ban đầu sẽ tăng theo cấp số nhân. Điều tuyệt vời nhất là nếu được nhận thực tập ở đây thì các cô các cậu ra trường dù bó gối ngồi nhà cũng không lo bị thất nghiệp.
Mỗi năm công ty sẽ chọn một chuyên ngành để nhận sinh viên. Năm nay trường của Thiên Ngân trúng số may mắn, khoa quản trị thương mại trúng giải đặc biệt, còn người lên nhận giải là Thiên Ngân và cậu bạn Chiến cùng lớp.
Đến một công ty lớn như thế tất nhiên là Thiên Ngân đã phải chuẩn bị rất kỹ từ kiến thức nhà trường, đến tác phong ăn mặc. Từ hôm qua, cô đã bắt Hà Lê cùng mình vật lộn với đống quần áo. Sau đó đi ngủ sớm chuẩn bị nhan sắc cho ngày mai lên thớt. Hà Lê khi leo lên giường thì mệt mỏi than vãn:
"Đi thực tập mà mày làm như đi phỏng vấn xin việc như vậy".
Nhưng ngay lập tức cô nàng liền đính chính lại câu nói bồng bột của mình:
-"Nhưng mà thực tập ở Đại Phát so với đi phỏng vấn thì như so sánh con tôm hùm và con tép gạo vậy".
Thiên Ngân trong lòng có chút hồi hộp, giả vờ ngủ say, quay người lại ôm Hà Lê, thở đều đều.
Dù cả ngày hôm qua đã chọn được đồng phục đến công ty nhưng sáng nay khi Thiên Ngân dậy ướm lại đồ thì cảm thất không ổn. Hà Lê đã đi lên trường từ sáng nên cô phải tự loay hoay một mình. Thất vọng ngồi phịch xuống ghế thì chợt nhớ ra bộ quần áo hôm trước Nhất Khang mua .Ướm thử nhìn vào gương, thấy thỏa mãn, cô gật gật đầu, búng tay một cái "tách" rồi xách túi đi ra.


Tâm trạng của Thiên Ngân lúc trên đường rất vui như hứa hẹn một ngày may mắn đến với nàng. Nhưng khi đến cửa công ty thì thần xui xẻo trên cao không ngó xuống nhìn cô cười khành khạch. Cô để quên giấy giới thiệu của nhà trường nên những người "không phận sự" thì bảo vệ ngăn lại "miễn vào".
Nếu Thiên Ngân quay về thì bị trễ hẹn, nếu trễ hẹn với công ty như thế này thì mất uy tín, nếu mất uy tín thì tương lại sẽ gập ghềnh, Thiên Ngân lại nuôi tham vọng được ở lại công ty nên không muốn để lại ấn tượng xấu, cô cứ đứng ở cửa nì nèo anh bảo vệ.
Cô nàng dùng rất nhiều thủ đoạn từ cứng rắn đến mềm dẻo( mềm dẻo= van xin) vẫn không thể lung lay được bộ mặt nghiêm như tượng đá của anh bảo vệ, Thiên Ngân bắt đầu thất vọng thì tự nhiên anh ta cười rất tươi, cúi đầu chào cô. Thiên Ngân lấy làm ngạc nhiên, quay đầu về phía sau,thì ra anh bảo vệ chào một người mặc áo vét đen , nét mặt tuấn tú. Người mặc áo vét mỉm cười nhìn cô rồi quay sang bảo vệ hỏi rất thân thiết:
-"Có chuyện gì vậy anh Hòa".
Thiên Ngân biết anh ta không phải dân tầm thường trong công ty thì chớp lấy cơ hội, không để bảo vệ giải thích đã cướp lời:
-"Dạ em đến thực tập mà quên giấy giới thiệu của nhà trường nên bảo vệ không cho vào".
Anh mặc áo vét vẫn cười, hất tay về bảo vệ ra hiệu "cứ cho cô ta vào" rồi bước đi. Thiên Ngân vui sướng bước theo sau, miệng đon đả:
-"Em cám ơn anh".
Anh ta không quay đầu lại mà cứ thế vừa đi vừa nói: -" Làm việc tốt nhé".
Đi ngang qua cửa chính anh ta lại tiếp tục cười rất tươi, tay vẫy vẫy chào cô gái ở quầy tiếp tân, rẽ trái đi về phía thang máy.
Thiên Ngân nhìn điệu bộ của anh ta thì tỏ vẻ chướng mắt, lầm bầm trong miệng:
-"Đồ tên dê cụ, đẹp trai mà dê chẳng khác nào...dê cụ".
P.10
Cô gái tiếp tân nhận được nụ cười giết người của cấp trên thì khuôn mặt đang cau có trở nên rạng rỡ, khi Thiên Ngân bước lại gần thì được hưởng phúc của anh ta còn vương lại, nghĩa là cô tiếp tân vẫn còn cười tâm trạng còn lâng lâng, nhìn cô ngọt ngào:
-"Chị cần gì ạ"
Thiên Ngân nhanh chóng chớp lấy cơ hội:
-"Em đến để thực tập, giờ em muốn lên gặp giám đốc ngay ạ"
Và thế là nhanh chóng, Thiên Ngân được điện lên tầng trên.
Phòng giám đốc tọa ở tầng 5, Thiên Ngân chờ thang máy 10 phút thì sốt ruột vì không muốn chậm trễ nên quyết định đi cầu thang bộ. Cô đâu biết rằng cô vừa bước đi thì cửa thang máy cùng lúc mở, một người đàn ông vẻ mặt thanh tú bước ra. Vì vậy mà khi Thiên Ngân lên đến tầng 5 thì thở hổn hển trong đầu chiếu lên điềm báo không may sẽ chờ đón nên dè dặt gõ cửa phòng giám đốc.
-"Vào đi".Giọng người đàn ông gọi cô.
Khi Thiên Ngân bước vào thì cậu bạn Chiến cùng lớp cũng đã ngồi đó chắc cũng đã được một lúc, hai người chào nhau bằng mắt, nhìn vị giám đốc đang quay lưng về phía mình cất tiếng chào:
-"Dạ em đến....".
Vị giám đốc đang dựa ghế quay mặt lại mỉm cười hỏi cô:
-"Cô đến để trả nợ àh".
Thiên Ngân chưa nói xong thì bị anh dọa cho chết khiếp, giật bắn người, lưng đứng dựa vào cửa, miệng há hốc, chỉ ấp úng được một thứ ngôn ngữ không thành vần:
-"oh àh là anh...".
Khang nhìn cô cười:
-"Nếu chưa có thì cứ thư thư mà trả, không cần phải hốt hoảng như người quỵt tiền vậy đâu".
Thiên Ngân thấy anh ta cứ lấy cớ trêu cô thì cũng thản nhiên:
-"Cảm ơn giám đốc vẫn chiếu cố nhớ tới tôi, hôm nay tôi đến để xin thực tập ạ".
Giám đốc lại nhìn cô lắc đầu không hài lòng:
-""tôi" ? là "tôi" sao? Em nên đổi cách xưng hô mới đúng". Sau đó anh hất đầu về phía Chiến đang ngồi thờ thẫn kêu gọi đồng minh. Chiến thấy giám đốc từ lạnh nhạt với mình chuyển sang thân thiện thì gượng gạo, gãi đầu:
-"Tất nhiên là phải xưng em rồi".
Thiên Ngân thấy hai người hùa nhau nên lép vế, với lại đó là ý của cấp trên, kháng cự không được:
-"Dạ vâng thưa anh".
Khang nhìn cô một lượt rồi như phát hiện ra điều lý thú, cười nói:
-"Ôi đây là quần áo anh mua phải không?"
Thực ra Thiên Ngân có cố vắt hết óc mà tưởng tượng thì cũng không thể nào tưởng tượng ra lại gặp anh ta ở đây, trong vị trí như thế này, lại mặc trên người bộ quần áo anh ta mua cho, cô vô cùng xấu hổ, tay chân bủn rủn.Nhất Khang nhìn biểu hiện thú vị ấy, vuốt cằm, giả vờ dùng ánh mắt khinh nhường biểu lộ:
-"Em tính mặc thế này để lấy lòng anh?"
Anh vốn dĩ không hiểu hết tính cách của Thiên Ngân, mỗi khi bị chọc tức thì cô lại bĩnh tĩnh vô cùng, giống như một lớp áo giáp bảo vệ rất hiệu quả. Thiên Ngân vẫn giữ điệu bộ khép nép, nhẹ nhàng nói:
-"Em không nghĩ được sâu xa như thế, em chỉ nghĩ là mình nên chọn bộ xấu nhất để đến đây thôi".Nhất Khang Không ngờ cô lại trơ tráo như vậy, chắc chắn càng nói sẽ càng ê mặt nên quay sang Chiến lảng tránh hỏi:
-"Cậu thực tập về vấn đề gì?". Chiến mạnh dạn nhìn vẻ mặt thân thiện của Giám đốc đáp:
-"Dạ tôi tìm hiểu về quản trị nhân lực".
Khang gật đầu, bấm số gọi cho thư ký, đưa tờ giấy xác nhận, bảo cô ta dẫn anh lên phòng Quản lý nhân sự.(Anh ta cũng là người dễ tính mà). Còn lại Thiên Ngân và anh, không khí có vẻ ngượng ngùng, anh mở lời:
-"Thế còn em thì sao?".
Thiên Ngân hạ giọng :
-"Em làm về phần chiến lược sản phẩm".
Khang hỏi tiếp:-"Là sản phẩm nào?.
Sở dĩ anh gọi như vậy bởi vì Đại Phát là công ty đa ngành nghề, từ bất động sản, xây dựng, tư vấn kinh doanh...còn có cả lĩnh vực thời trang và mỹ phẩm. Riêng về mỹ phẩm cũng rất phong phú: nước hoa, sữa tắm, đồ trang điểm... không thiếu thứ gì, những mỹ phẩm mà công ty cung ứng thu hút rất nhiều quý bà, quý cô trong giới thượng lưu.Là sinh viên thực tập nên Thiên Ngân chọn lĩnh vực nhỏ là Mỹ phẩm làm đề tài nghiên cứu. Khang động viên cô:
-"Mỹ phẩm cũng đang có nhiều bất cập lắm, chắc sẽ vất vả đó".
"Dạ em sẽ cố gắng".


..................


P.11

Nhất Khang nhìn sự nghiêm túc của cô, có phần không quen, đột nhiên hỏi:
-"Em mà cũng có tế bào cố gắng sao?".
(với anh này "cố gắng"=nghiêm túc).
Nhìn lên thấy tai Thiên Ngân đã đỏ gay, thì như lường trước tai họa, vươn người vơ vội áo khoác trên ghế đi thẳng ra cửa ngoái lại kêu cô:
-"Đi theo anh đến phòng thị trường".
Vào công ty lớn nên Thiên Ngân không biết nên ứng xử theo quy củ nào, cô cứ đi lon ton theo Khang. Một vài nhân viên thấy hai người đi ngang qua , lại thấy Thiên Ngân có vẻ nhút nhát đi nép vào giám đốc thì buông lời bàn tán:
-" Ôi trời, nhân viên thực tập mà được giám đốc đại nhân đích thân dẫn đi ắt không phải người tầm thường".
Được nhiều cái liếc mắt quan tâm như vậy Thiên ngân không biết nên đáp trả như thế nào, cô nàng nhớ tới mấy cảnh trong phim Hàn Quốc lúc nhân viên ngày đầu tiên đến công ty làm việc, cô cũng bắt chước vừa đi vừa cười rất rộng rãi, lúc cúi đầu chào bên này: "mong chị giúp đỡ ạ", sau đó lại cúi đầu sang bên kia; "mong anh, à quên bác hãy giúp đỡ ạh".... Khang lắc đầu nhìn cô cười chỉ mong cho nhanh đến nơi cần đến.
Thiên Ngân không hay biết lời hồn nhiên của cô trong mắt mọi người lại thành lời thị uy. Mấy người kia nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô quay lại thì thầm với nhau:
-"Nhìn vẻ mặt vênh váo của cô ta khó ưa thật".
Người kia ôm tập tài liệu vừa đi, nói khẽ:
-"Người ta có chỗ dựa lớn như vậy, không vênh váo chảng phải là phí phạm quá hay sao?".
Phòng thị trường được coi là phòng trung tâm của Đại Phát, cũng là phòng lớn nhất, có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp tuyển chọn khắt khe nhất, đa số nhân viên ở đây đều rất trẻ, họ có thể một lúc đảm nhận rất nhiều danh mục sản phẩm theo thế mạnh của mình. Khang cất tiếng hỏi:
-"Trưởng phòng của các cô, các cậu đâu rồi?''.
Mấy người trong phòng đang tùm lum nói chuyện phiếm, nghe giọng oai nghiêm của anh thì giật mình, đẩy ghế chào, một cậu còn hoảng quá té chỏng vó giữa nền nhà khiến ai cũng buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng. Một nhân viên nữ có khuôn mặt trái xoan, đang soạn lại đống tài liệu trên bàn nghe thấy đi tới chào anh rồi dõng dạc:
-"Dạ, trưởng phòng vừa mới đi ra ngoài ạ".
Khang nhìn cô ta, sau đó cất giọng cau có:
-"Mới vào làm hơn 10 ngày mà đã vô trách nhiệm, không chịu quản lý nhân viên mà lang thang đâu rồi".
Một cô tóc vàng, mặc váy ngắn màu đỏ nhìn anh đáp: -"Dạ, nghe nói sản phẩm Orj bên chi nhánh Nha Trang bị khách hàng trả lại với số lượng lớn, nên giám đốc và cô Trang đã ra đó xem xét rồi ạ".
Khang thấy mình có vẻ bị "hớ", với lại thấy nhân viên có phần bênh vực người trưởng phòng mới của họ thì chống chế: -"Dù sao cũng nên báo cáo lại với tôi một câu".
Cô tóc vàng định nói them gì đó, nhưng thấy Khang gọi Thiên Ngân lên, thì im lặng nghe ngóng. Anh mở lời:
-"Đây là người mới đến thực tập, từ hôm nay cô ấy sẽ làm việc ở đây, nhớ báo lại với trưởng phòng của các người nhé".
Mọi người đồng thanh "dạ" lớn , ai nấy quay lại làm việc của mình, một người chạy đi dọn cho Thiên Ngân một chỗ ở cuối phòng. Khang nhìn thấy chỗ ấy không vừa lòng thì kêu cô ta:
-"Hay là để cô ấy ngồi trên này đi".
Cô gái kia có vẻ bối rối, nhưng không dám kháng nghị đành kéo ghế lên nói:
-"Chị hãy ngồi ở đây nhé".
Nhất Khang vừa lòng quay sang nói với Thiên Ngân:
-"Được rồi, em vào chỗ của mình đi.
Thiên Ngân không ngờ trong công việc Khang lại là người nghiêm túc như vậy, gần như tất cả các nhân viên đều rất sợ anh, mỗi lúc gặp anh đều cảm thấy rất căng thẳng, nếu ai làm sai ai sẵn sàng thẳng tay trừng phạt, thật thà mà nói anh được tiếng là rất "cố chấp", Thiên Ngân nghe anh nói mà cũng thấy căng thẳng đi ngay vào chỗ của mình.
P/S: Tg: tôi quên chưa giới thiệu cho các bạn về đặc ân rất là đặc biệt ở Đại Phát, nếu sinh viên thực tập ở đây họ sẽ được nhận vào làm ngay phần hành mình quan tâm, tất nhiên họ sẽ được ký hợp đồng ngắn hạn trong thời gian làm việc, được trả lương bình thường như nhân viên khác,và nếu công ty cảm thấy họ có tiềm năng sẽ giữ lại ký hợp đồng dài hạn với người đó, hiển nhiên người đó sẽ phát cuồng lên vì đã trở thành nhân viên chính thức.
Thiên Ngân vào làm được nửa ngày, cô cố gắng bắt chuyện với những người xung quanh, nhưng cô chỉ nhận được những cái đáp trả dè dặt, làm cô không tránh khỏi cảm giác bị cô lập. Cô chỉ có cơ hội nói chuyện với họ vào giờ ăn trưa.
Một cô vừa múc canh vào chén vừa bình luận:
-"Bảo Liên này, cô có thấy giám đốc và trưởng phòng mình như hỏa với thủy không".Bảo Liên là cô gái đầu tiên trả lời Nhất Khang mỉm cười:
-"Trưởng phòng thì quá gần gũi, còn giám đốc thì lúc nào cũng gầm gừ như sắp nuốt sống chúng ta vậy.
Cô khác áo xanh cầm cốc nước uống ừng ực thêm vào: -"Cả hai đều rất đẹp trai, một người đẹp gai góc, một người đẹp thân thiện.
Thiên Ngân ngồi nghe, thấy mọi người hạ thấp Nhất Khang với một người cấp dưới anh thì trong lòng thấy không vui, hơi bực tức, cúi đầu ăn. Không biết lúng túng thế nào mà cô đánh rơi một chiếc đũa. Cô tóc vàng bĩu môi đang nói câu: "Dù sao tôi vẫn thích trưởng phòng hơn..." thì nghe tiếng đũa rơi, tự nhiên im bặt, lấm lét nhìn Thiên Ngân. Những người khác cũng quay sang nhìn nhau, sau đó chuyển chủ đề khác.
Mới vào nên công việc của Thiên Ngân không nhiều, buổi chiều cô chỉ ngồi ở bàn đọc các tài liệu để tìm hiểu các khách hàng lớn của công ty. Nhân viên ở phòng này tuy có lúc túm tụm nói chuyện, nhưng khi làm việc thì ai nấy đều hăng say và có hiệu suất. Hôm nay công việc hơi nhiều nên họ phải ở lại làm thêm một tiếng, là ngày đầu tiên nên Thiên Ngân được phép nghỉ làm đúng giờ.
Bước ra cửa cô vẫy tay chào anh bảo vệ phát hiện ra anh bảo vệ lúc sáng đã nhường chỗ cho một anh khác, thì hẫng lại. Thiên Ngân ngước nhìn lên trời, nắng vẫn còn sót lại một chút phản chiếu yếu ớt lên tòa nhà, phản lại vào mặt cô rạng rỡ. Hít một hơi hưởng thụ ngọn gió mát, cô tung tăng vừa đi vừa cười bỏ lại sau lưng một vài con mắt tò mò ngoái lại nhìn cô. Không ngờ ngày đầu tiên của cô lại suôn sẻ như vậy. Nhưng đang tư thế thư thái thì cô ba chân bốn chân chạy :-"Phải đến chợ mua vài bộ đồ mai đến công ty mặc".
Ai cũng nói giám đốc Nhất Khang hôm nay có vẻ mặt rất tươi tỉnh, lại có vẻ ôn hòa với mọi người. Chiều nay khi vừa tiếp khách hàng xong anh ghé thăm phòng thị trường, nhìn qua một lượt rồi cất tiếng: -"Trưởng phòng của các người chưa về sao?".
Bảo Liên đang làm việc thấy anh, thì cười nói:-"Anh ấy vừa điện thoại, bảo ngày mai mới xong việc".
Khang gật đầu, rồi làm như vô tình hỏi tiếp:-"Thế người thực tập đâu?". Bảo Liên nghe anh nói có vẻ không vui, nhưng vờ không để ý trả lời:
"Cô ấy về được 30 phút rồi".
Khang cho tay vào túi rồi gật gù bước ra. Trong lúc đó phòng thị trường đóng cửa lại bàn luận về mối quan hệ của anh và Thiên Ngân, tất nhiên là trong đó có một vài người không vui, ngồi một mình suy nghĩ.
Thiên Ngân đã đi chợ về, nhìn đống quần áo mới trên giường, lôi ví tiền ra đếm lại, đếm đi đếm lại rồi vứt ví xuống, chặc lưỡi :-"Kệ". Cô nằm úp xuống giường với tay lấy điện thoại :
-"Mẹ à, hôm nay con đã đến Đại Phát thực tập ngày đầu tiên, mọi việc rất tốt đẹp".
Thường thì mỗi tuần Thiên Ngân gọi điện về nhà ít nhất một lần, bố cô rất ít nói, nhiều nhất là ông nói được 5 câu rồi bảo cô tắt máy, dù vậy cô vẫn biết trong lòng ông cô quan trọng đến mức nào. Mẹ cô cũng rất yêu cô, nhưng bà lại có cách biểu hiện ngược lại, bà lại nói rất nhiều, những điều hôm trước đã nói có thể hôm nay bà cũng sẽ nói lại như để câu thời gian vậy.
Nghe nói mẹ Thiên Ngân mang thai Thiên Ngân rất khổ sở, bà lại hay bị ốm nên Thiên Ngân sinh ra sớm hơn một tháng. Cũng bởi vậy sức khỏe của cô khi đó rất yếu, bố mẹ cô dành rất nhiều thời gian chật vật tẩm bổ cho cô. Đến khi ông bà muốn sinh thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa thì bác sĩ lại bảo: "Ông bà kế hoạch lâu quá, chắc sẽ khó có cơ hội sinh thêm đó". Vậy là Thiên Ngân trở thành bảo bối của bố mẹ cô. Thiên Ngân cũng không lấy đó làm vui, cô vẫn thích có thêm một đứa em gái để thỉnh thoảng bảo nó ...rửa bát, giặt đồ, đôi khi còn đi chợ nấu cơm thay cô..
Hai mẹ con Thiên Ngân mỗi khi nói chuyện là thời gian trôi đi rất nhanh, khi buôn được hai gánh dưa lê, dưa hấu thì Thiên Ngân đành phải cáo từ mẫu hậu. Mẹ cô không quên dặn dò cô "cố kiếm chác một anh ngon lành trong Đại Phát làm chỗ nương thân",Thiên Ngân cười rồi gật đầu cho qua chuyện, chào bà. Cô nhìn đồng hồ, rồi tiếp tục bấm máy, lần này là Hà Lê:
-"Đang cà kê ở đâu thế, không mau về nấu cơm phục vụ bổn cô nương".
Hà Lê ở đầu dây bên kia cười rít qua kẽ răng:
-"Thưa chị, tuần này đến lượt chị phải lao động công ích rồi đó".Mặt Thiên Ngân tiu ngỉu cúi xuống lôi bó ra muống ra nhặt.
Ban ngày trời nắng như vậy, nhưng ban đêm tự nhiên trời lại đổ mưa, bụi ngoài đường được gột rửa sạch sẽ, không khí mát lành rất dễ chịu, cũng vì lý do đó mà Hà Lê và Thiên Ngân ôm nhau ngủ say sưa, bác đồng hồ trên bàn mạnh miệng kêu ỉnh ỏi rồi cũng run rẩy tăt rúm nhìn bàn chân hung bạo của Thiên Ngân. Sáng sớm ông đồng hồ lại hồ hởi hạ dạ vì Thiên Ngân thức dậy khi đã trể giờ làm hơn 30 phút.
ới ngày thứ hai đi làm mà đã đến trể thì quả là mất mặt, cô cuống cuồng mặc áo quần, tung chăn khỏi người Hà Lê kéo cô nàng dậy. Hà Lê đang ngái ngủ, bị kéo dậy thì lại nằm xuống tiếp, liếc nhìn đồng hồ thì cô nàng lập tức đứng dậy, miệng la lên:
-"Chết mày rồi".
Cô nàng chỉ kịp chải tóc, lôi xe máy ra, chở Thiên Ngân đến công ty.
Vừa nhảy xuống xe là Thiên Ngân lao thẳng lên tầng trên. Hà lê đang định nói gì thì không thấy Thiên Ngân đâu nữa. Cô nàng nhìn khắp lượt tòa nhà rồi dừng lại ở anh bảo vệ đứng ở cửa ra vào cất lời ca thán :
-"Đúng là Đại Phát có khác, ngay cả bảo vệ cũng sáng cả một góc trời". (Tg: Bảo vệ là Bộ mặt của công ty mà không đẹp trai sao được)
Thiên Ngân đứng trước cửa phòng xấu hổ, mới là nhân viên thực tập mà đi trễ những 1 tiếng đúng là mất mặt. Một cô nhân viên lạ hoắc ngẩng mặt nhìn cô:
-"Trưởng phòng đã đến hơn 1 tiếng rồi đó, nhanh vào chào anh ấy đi".Mặt mũi Thiên Ngân như bị bọc thêm một lớp da sạm lại, cô dè dặt gõ cửa, bước vào cửa thì cúi gằm,làm mặt hối lỗi. Cô không ngờ vị trưởng phòng này lại là người rất thoải mái, anh ta nhìn cô và nói như không có chuyện gì:
-"Mới vào thực tập àh, chắc hôm qua làm việc cật lực quá nên hôm nay ngủ quên phải không?."
Thiên Ngân không biết anh ta nói thật hay đùa nhưng thấy có người ...đồng cảm thì giọng trở nên rất tự nhiên: -"Tôi không muốn ngụy biện lý do, nhưng quả thật là tôi ngủ dậy muộn".Anh trưởng phòng nhìn cô cười:
-"Thế thì được, lần sau cứ thế phát huy".
Thiên Ngân nghe nói vậy thì giật mình trong bụng băn khoăn không biết có phải ông ta đang gián tiếp trách mình không. Nhưng anh ta dường như đọc được trong mắt cô tiếp tục cười rất tươi:
-Ý tôi nói là, phát huy tính trung thực của cô đó".
Thiên Ngân giờ mới dám can đảm ngẩng mặt lên, bắt gặp nụ cười của trưởng phòng thì trong lòng tự nhiên nhói lên rạo rực có chút quen thuộc nhưng ngạc nhiên hơn cả là...Cô chớp chớp mắt thêm hai cái nữa, thật trùng hợp Sếp của cô chính là anh chàng mặt mày thanh tú đã giãi nguy trước cổng bảo vệ cho cô hôm qua.
Thiên Ngân trình bày cho Sếp lý do đến đây, hứa hẹn sẽ làm tốt hơn, cúi chào bước ra. Trong đầu cô cảm phục vì gặp được ông sếp tâm lý nhưng chưa mừng thầm được 1 giây lập tức phải quay phắt lại trừng đôi mắt đỏ ngầu về hắn ta. Trưởng phòng đã gọi giật cô lại:
-"Này ! Váy của cô đẹp đó, nhưng ngắn thêm một chút nữa thì đẹp hơn nhiều".
Cô không biết nên hành động như thế nào lầm lũi đi ra, khi đến chỗ làm việc, trước mắt cô là những đồng nghiệp nữ khác cũng mặc váy, tất cả họ đều mặc váy ngắn hơn cô, cô bất giác thấy lạnh ở sống lưng , trong lòng thì đổ mồ hôi hột.
P.12
Chứa chấp một người như anh ta đúng là làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt lẫy lừng của Đại Phát. Dù vậy nhưng Thiên NGân cũng chỉ biết chấp nhận sự thật đau xót này. Những ngày sau đó, Thiên Ngân chỉ mặc quần tây đi làm.
Thường thì ban ngày làm ở công ty, tối về Thiên NGân lại tranh thủ ôn lại kiến thức của mình làm cơ sở lý luận cho bài khóa luận nộp cho nhà trường. Thiên Ngân cũng thường lên mạng xã hội Facebook hỏi thăm bạn bè, vừa mở nick thì thấy tin bình luận của Toàn - đứa bạn cùng quê:
-"Ngân ui, thực tập thế nào".
Thiên NGân kích vào bình luận nhắn tin lại: -"Tất nhiên là Ok rùi, mày biết Đại Phát không? Tao đang thực thập ở đó đó".
Trang "bình luận" của Facebook cho phép nhiều người cùng vào một lúc đề thảo luận với nhau. Đợi một hồi lâu mới thấy đứa bạn cùng quê quay lại:
-"Được học lên như mày sướng thật đó,, tao giờ lo cho hai đứa con với một ông chồng cũng đã hết thời gian rồi, quán internet dạo này cũng ế ẩm lắm".
Thiên Ngân không biết trả lời thế nào để an ủi, sau một giây đăm chiêu bèn gõ bàn phím:
-"Lấy được chồng mà còn kêu khổ,người mà một mảnh tình vắt tay chưa có như tao mới có nghĩa vụ than thở nè!"
Hai người cứ thế nói chuyện, một người đấm một người thoa, mấy đứa bạn học của Thiên Ngân cũng thấy nick cô sáng cũng nhảy vào hỏi thăm, một cô nhìn thấy tin bình luận của Thiên Ngân và Toàn trên tường thì hí hửng:
-"Thiên Ngân bạn đang thực tập ở Đại Phát sao, hì hì, mua cho tớ phấn hồng của Orj với, màu như thế này nè". Sau khi nói thì gửi file hình thỏi son màu hồng cho Thiên Ngân, Thiên Ngân chưa kịp trả lời thì cô đã thấy tin nhắn tiếp theo hiện trên màn hình: "Tiền thì mai tớ chuyển khoản cho bạn nhé".
Cô không tiện từ chối bèn gõ lại: "ok, bổn cô nương đã nhận chỉ thị, bạn biết báo giá rồi chứ, không gửi phí bưu phẩm là tớ chôm luôn cả tiền gốc luôn đó."
Cô bạn của Thiên Ngân nhảy lên sung sướng "yes, thank you very very...Nvery much". Thiên Ngân ngồi bên này cũng cảm nhận được tâm trạng của cô kia mà bật cười thành tiếng. Thiên Ngân chào bạn định quay xuống thì trên màn hình hiện lên 2 tin nhắn của bạn, đều là tin nhắn mua mỹ phẩm Orj, mỹ phẩm do công ty Đại Phát độc quyền cung cấp.
"Thiên Ngân mua tớ lọ nước hoa Orj xanh dương với, tài khoản bạn thế nào?.
Hình như mấy người bạn người này chuyền tay người kia lan truyền tin tức, Thiên Ngân đành đồng ý, hỏi "Địa chỉ của mọi người thế nào?"
Nhận địa chỉ xong thấy có sự trùng hợp nên ngạc nhiên hỏi: -"Thế ở Hà Tĩnh không có đại lý nào của Orj sao?"
Bạn cô trề môi: "Có thì ta cần ngươi mua làm gì?".
Cô băn khoăn, lông mày nhíu lại, lên Google tra lại danh sách đại lý của Orj.
Đang chuẩn bị đi ngủ thì trước cửa phòng Thiên Ngân xuất hiện một người phụ nữ mặc chiếc áo tơi tả, tóc vàng và xoăn tít như bờm sư tử, suy đoán đầu tiên trong đầu cô là một người đàn bà trong trại tâm thần vừa trốn trại, hoảng quá cô phải hét toáng lên: "CẤP CỨU! CẤP CỨU!". Vớ được cây chổi quét nhà , cô đập túi bụi vào người đàn bà trốn trại, vừa đập vừa kêu la, tiếng kêu la của cô lôi kéo mấy người hàng xóm đang ăn mì tôm cũng phải hớt hải chạy sang, trong lúc hoảng loạn này thì não của Thiên Ngân chỉ đủ cung cấp sức cho dây thần kinh "la hét" và dây thần kinh "đánh người" mọi dây thần kinh khác đều bị tê liệt, cũng vì như vậy mà Thiên NGân không thể nghe được tiếng quát mắng thất thanh của Hà Lê:
-"Con điên này, muốn tao xử trảm ba họ nhà mày không hả".
Và dù Hà Lê có xỉ vả, thì Thiên Ngân cứ mải miết công việc hành xử của mình, cho đến khi một vài người hàng xóm kéo ra cô mới bình tĩnh "Ồ sao hôm nay nhà mình đông vui thế" ngay cả vị hàng xóm lâu nay không ưa gì hai cô cũng đến góp vui, Thiên Ngân vừa thở vừa nhìn, bây giờ cô mới có đủ can đảm để nhìn vào người lạ mặt, xuất hiện trên bộ quần áo thời trang rách rưới và trong mớ tóc vàng xoăn tít ấy là khuôn mặt méo mó, đỏ phừng phừng của Hà Lê:
"Tao sẽ xử ba họ nhà mày, xử...".
Thiên Ngân chỉ biết cười xuề xòa: "Muốn xử ba họ nhà tao thì trước tiên phải bước qua xác tao đã." Sau đó tranh thủ đập thêm một nhát vào chân Hà Lê khiến nàng ta lập tức im lại câu trước lại mà nói: "
-"Ý tao là tao xử đẹp cơ".
Mái tóc của Hà Lê thật kinh khủng, theo ngôn ngữ của nước ngoài là phải dùng đến từ "terrible" nhưng vì sợ Hà Lê lấy cớ bị mấy nhát chổi oan lúc nãy mà oán giận thế nên mỗi lần Hà Lê đi ngang qua Thiên Ngân lại xuýt xoa:
"Bà để kiểu tóc này hợp thật đó, có ai tư vấn cho bà không mà hay vậy."
Khi Hà Lê đi tắm ra lại tiếp tục nhận được một cơn mưa khen ngợi :
"Nè nói thật là càng nhìn càng phê đó nha, qua đây cho anh thơm một cái".
"Hà Lê hôm nào rảnh rổi thì đi tiệm với tao, tao cũng muốn cắt kiểu tóc giống mày".
(TG: đúng là con gái, nịnh phát ớn luôn)
Bạn Hà Lê nghe những lời đường mật ấy của Thiên Ngân thì lỗ mũi phồng lên 18 lần, quay sang nhìn mái tóc dài thường xuyên tết bím của cô, mở giọng chê bai:
-"Quê như mày đây thì chờ đến mùa quýt cũng không thể nào vịt nhà hóa vịt xiêm được".
Thiên Ngân cúi đầu cười gằn, lại bắt được vẻ mặt cong cớn của Hà Lê tiếp tục dùng ngôn ngữ đẩy Hà Lê lên tận ngọn cây ớt:
-"Thế nên vịt nhà như tao mới ao ước được đi làm tóc".
Thế nhưng ao ước ấy của cô chẳng mấy chốc mà thành sự thật.
Ngày chủ nhật Thiên Ngân cùng Hà Lê đi siêu thị, cô tranh thủ mua mấy hộp Orj gửi về cho mấy đứa bạn cô ở quê, Hà Lê đang giữ điện thoại của cô hét vào mặt:
"Mày quá đáng vừa thôi chứ, có anh ngấp nghé rồi mà không chịu khai báo".
Thiên Ngân không hiểu lắm giật lại máy, thì ra là tin nhắn của Nhất Khang: "Tối nay đi ăn cơm với anh nhé". Quả là có hơi đường đột, Thiên Ngân nghĩ mình nên từ chối nhắn tin lại: "Tối nay em đi với bạn rồi"
Chắc là Nhất Khang cần thời gian nên một lúc sau mới thấy anh nhắn tin lại: -"Anh mời bạn em đi ăn tối cùng anh luôn được không?".
Cô định từ chối nhưng Hà Lê đã giật máy, thích thú cười:
-"Ôi anh ấy mời tao đi ăn cơm nè". Nhìn xuống cái bụng đang kêu gào nói như mếu : "Mày mà từ chối thì mày quá tàn nhẫn với tao". Không cần Thiên Ngân đồng ý nàng ta tiện tay ấn bàn phím: "Em đang đứng ở cổng siêu thị Coopmart".
P.13


Thiên Ngân biết cơ sự đã rồi nên lườm lườm nhìn Hà Lê phẫn nộ chịu trận.
Khang cứ tưởng Thiên Ngân từ chối anh vì đang đi cùng một người đàn ông nào đó, nhưng khi thấy Hà Lê đang khoác tay cô đứng ở cổng siêu thị thì mỉm cười mở cửa xe đi lên. Hà Lê nhìn thấy Nhất Khang thì không tin nổi vào những gì nhìn thấy là sự thật, thân hình vạm vỡ và ánh mắt hút hồn, vội buông tay Thiên Ngân chào. Nhất Khang cười chào lại cô, với tay cầm mấy túi đồ hai cô khuân từ bưu điện ra xách hộ Thiên Ngân, Hà Lê nhân cơ hội đưa cái túi mỹ phẩm vừa mua đưa cho Khang:
-"Cái này cũng của Thiên Ngân này, anh cầm giúp nó luôn nhé".
Nhất Khang nhìn thấy nhãn Orj trên túi , có chút ngạc nhiên rồi cũng đưa tay xách luôn. Thiên Ngân huých tay Hà Lê bảo "vô duyên" nhưng Hà Lê thì mặc kệ, cô nghĩ "coi như thử thách lòng anh ta".Anh đưa hai người bọn họ vào một cửa hàng món ăn Trung Quốc, không hiểu tại sao Khang lại đường đột mời cô ăn cơm nên Thiên Ngân chỉ biết cúi xuống ăn mà khám thính tình hình thỉnh thoảng ngẩng đầu lên trả lời câu hỏi của Nhất Khang, việc tiếp theo là lại tập trung "chuyên môn" vào sự nghiệp ăn uống. Nhà hàng Trung Quốc đúng là sang trọng, Hà Lê đúng là người chọn món ăn chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc mà thức ăn đã tràn đầy bàn. Ngoài việc chọn món ăn thì Hà Lê cũng là một người kiếm chuyện tài ba, cô luôn miệng hỏi han Khang khiến cho anh đôi lúc bị bối rối chuyển chủ đề:
-"Hai người ở cùng phòng phải không?".
Thiên Ngân định trả lời thì Hà Lê đã nhanh miệng:
-"Dạ vâng, nếu anh có nhu cầu tìm hiểu nó thì cứ tìm gặp em".
Khang nhìn Thiên Ngân rồi quay sang cười ý nhị:
"Vậy thì chắc anh phải gặp em nhiều rồi".
Câu nói này quả là có trọng lực, khiến Thiên Ngân đang ăn món nộm Quảng Châu thì không phanh được phun hết ra bàn. Khang lấy giấy cho cô lau, trong khi đó cô bạn Hà Lê thì vừa đá vào chân cô với ý "xem anh ấy vừa nói gì kìa", mặt vẫn tĩnh bơ bắt chuyện:
-"Cứ mỗi lần gặp em là một bữa cơm thịnh soạn ngang ngữa thế này thì có gì em khai hết".
Hà Lê sau khi biết được chân tướng của Nhất Khang, thì ra anh ta là anh chàng giấy nợ, kiêm giám đốc của Thiên Ngân, lập tức nhảy chồm lên giường, tung chăn khỏi người cô, túm cổ áo Thiên Ngân kéo cô dậy, gầm gừ:
-"Thật thất vọng khi quen một đứa gian xảo như mày, có người yêu như vậy mà giám giữ ăn một mình".
Thiên Ngân đang khổ sở vì cái bụng đầy món ăn Trung Quốc chưa chịu tiêu hóa nhưng vẫn phải cố gắng làm hòa với Hà Lê:
-"Tao sẽ kiếm ngày lành để tạ lỗi với mày, nhưng tao và giám đốc không phải là quan hệ như mày nghĩ đâu".
Như chợt nhớ ra điều quan trọng, cô trở tay túm lấy cổ áo Hà Lê nghiến răng:
-"Chẳng phải chuyện mày với lão Chiến quen nhau hơn hai tháng sau tao mới hay cơ sự sao?" Hà Lê nghe nhắc đến Chiến thì mặt trở nên rầu rĩ:
-"Đừng nhắc đến lão nữa, mấy ngày nay lão thường xuyên tránh mặt tao". Nhìn ánh mắt dò hỏi không chịu tin của Thiên Ngân thì bực tức:
-"Mày không tin àh, nếu không phải vì lão ta thì việc gì tao phải làm cải kiểu tóc điện giật như thế này".
Nàng ta kéo chăn nằm xuống thủ thỉ vào tai Thiên Ngân:
-"Mai đi làm về tao phải dẫn mày đến tiệm làm tóc , phạt mày vì tội dám nhắc đến lão làm tao thấy nhớ nhớ".
Thiên Ngân chỉ biết im thin thít, lo lắng vì sợ cô nàng này hễ nói là làm cho bằng được.
Sáng hôm sau, Thiên Ngân đi làm, mới ngấp nghé ở cửa đã bị lôi vào tra hỏi:
-"Thiên Ngân, hôm qua là giám đốc hay cô mời cơm thế?"
Cô tóc vàng hớn hở khoe:
-"Đúng rồi, tối qua tôi đi với bạn thấy hai người đi vào nhà hàng Trung Quốc".
Một cô khác thêm vào:
-"Tôi đã nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và giám đốc từ lâu chỉ là hôm nay mới có người bắt quả tang mà thôi".
Họ chỉ nói mà không cần cô trả lời, và tuyệt nhiên họ không đề cập đến sự có mặt của Hà Lê, coi Hà Lê là người vô hình luôn. Thiên Ngân chưa trả lời thì trưởng phòng đi vào. Mặt trưởng phòng hôm nay có vẻ không vui, anh ta giống ông chủ trại vịt, xuất hiện đúng lúc lùa đàn vịt của mình ra khỏi chợ giải nguy cho Thiên Ngân, vẻ mặt nghiêm nghị bước vào phòng mình, đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn Thiên Ngân:
-"Này Trư Bát Giới, cô là bồ của anh trai tôi thật sao?"
Thiên Ngân chỉ biết méo miệng cười:
-"Chỉ là do hiểu nhầm thôi".
Trưởng Phòng không cần nghe cô trả lời hỏi xong thì quay đi luôn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh ta đi khỏi thì Thiên Ngân thấy như bị dội gáo nước nóng, nhìn cửa phòng anh ta trợn mắt:
-"Gì cơ? Gọi mình là Trư Bát Giới ư?"


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!




Trái Tim Em Thuộc Về Anh Tập 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑ DIỄN ĐÀN CỘNG ĐỒNG NGƯỜI CAO PHONG ๑۩۞۩๑ :: -‘๑’- Huyện Cao Phong - Tỉnh Hòa Bình -‘๑’- :: Khu vực huyện Cao Phong :: X. Xuân Phong-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất